Ly cà phê đời
Ngày đăng: 14:01:45 04-03-2015 . Xem: 1788
Một ngày mới đang bắt đầu.
Trên nóc chùa Bà chim sẽ kêu chim chíp, Thần Thánh thức dậy nhìn xuống phố phường tấp nập người xe. Trong công viên tượng đá đứng lặng im. Còn bên kia đường một nhà sư khất thực đang chìa tay ra, trên tay có vài đồng bạc lẻ. Dòng đời vẫn đang trôi, trôi mải miết. Thế thì nền của sự trôi này phải là cái lặng yên không dời không đổi.
- Này ông Mập, có cái lặng yên đấy chăng? Tướng trạng nó là gì? Lấy cái gì để biết cái đấy? Cái hữu hạn làm sao vừa khít với cái vô hạn này?
- Hề hề. . . .Thôi bỏ đi. Bộ ông không thấy phố chợ đông vui sao?
- Đông quá! Vui quá! Đúng là vào chợ chơi vui hơn vào chùa.
Gió thổi, cuốn vài cái lá khô lăn trên mặt đường nhựa, còn hắn thì cười hì hì mà đi vào chợ.
Ở bãi giữ xe, một cô gái gục xuống, ngủ ngay trên yên xe gắn máy. Chắc đã thức suốt đêm qua. Một bà bán vé số với nụ cười rất đời, đon đả mời chào. Một người phụ nữ trẻ vô gia cư ôm con ngồi im lìm ở lối đi. Đứa bé khóc nhừa nhựa, giọng khàn đặc. Hắn cúi người xuống thật thấp, bỏ thật nhẹ, mấy đồng bạc vào cái nón lá, mỉm cười với thằng bé. Rồi nhập vào cái dòng người và để cái luồng chảy đưa đi loanh quanh khắp nơi trong chợ.
Hàng hóa chất như núi, người chen chúc nhau như ong vỡ tổ. Một cậu bé bưng cái mâm trên có nhiều tô thức ăn bốc khói, đang len lỏi đi giao tận các quầy hàng, vừa đi vừa la:
- Nước sôi, nước sôi. . . .
Mấy bà bán hàng mời hắn mua hàng bằng tiếng Tây.
Ngồi nghỉ chân. Uống một ly cà phê. Giữa chợ đời nơi dương thế. Hắn lặng yên để cái bình an đơn độc của mình lớn dần. . . .lớn dần. . .lan ra toàn thân. . .ngấm sâu. . .sâu mãi. . .xuống tận đáy tâm hồn.
Nhìn cái biển người đang lao mải miết về phía trước. Chen nhau tiến lên phía trước. Nói nói cười cười giở đủ loại thủ đoạn, mánh khóe, để kiếm lợi và giành phần hơn. Hắn giật mình, chợt nhận ra cái phi lý của cuộc đời này :
- Sống để làm gì? Ý nghĩa của cuộc đời này là gì?
Không lý khi còn nhỏ thì lao vào học để kiếm tấm bằng. Lớn lên hì hục đi làm để kiếm tiền. Chui lòn, nịnh bợ, giả nhân giả nghĩa, để có một vị trí. Khoa chân múa tay vì lý tưởng của người khác bơm cho. Kiếm con vợ, tậu cái nhà, mua cái xe, đẻ bầy con. . . .rồi chết! Còn nếu vì lý do nào đấy, không đạt được ý nguyện này nơi cuộc đời thực, thì bèn đi tu để tìm cách thỏa mãn nơi cuộc đời ảo. Lúc còn ở ngoài đời không có cơ hội đấu tranh thì đem đấu tranh vào tu viện để giành hơn thua, chứng minh mình đúng kẻ khác là sai. . . .Những điều phi lý ấy đã thành nếp mòn và trở thành tự nhiên mà hắn và mọi người đều đang quay. . . .quay cuồng trong cái cuộc đời ảo này. . . .
- Vậy sống để làm gì chứ ? Ý nghĩa của cuộc đời này là gì chứ?
Hôm qua gặp mấy ông già tập dưỡng sinh đang chạy bộ ngoài đường, mồ hôi mồ kê đầy người. Hắn bèn hỏi:
- Thưa các cụ, các cụ chạy để chi vậy?
- Chạy để khỏe?
- Dạ, khỏe để làm gì ?
- Khỏe để mai chạy tiếp
- Chạy tiếp để chi?
- Để khỏe hơn
- Khỏe hơn để chi?
- Hề hề. . . .Để lại chạy tiếp
Than ôi! Cái vòng luẩn quẩn của vô thức đời!
- Này bạn, bạn tu để làm gì?
- Để chứng ngộ?
- Chứng ngộ để chi?
- Để độ chúng sanh
- Vậy chúng sanh họ cũng nghĩ như thế, họ sẽ tu kiểu khác để độ cho ông thì sao?
Than ôi! Cái vòng luẩn quẩn của vô thức đạo!
Chính cái ý muốn độ cho người khác khiến chúng ta bị phân liệt, đấu tranh, hận thù, chưa một ngày hòa hợp an vui. Này bạn, tham vọng độ người khác phải chăng là một hình thức biểu thị của Cái Tôi? Cho dù điều ấy có luôn được ngụy trang dưới khái niệm từ bi hay bác ái.
- Vậy còn ông, ông Mập, ông tu để làm gì?
- Này anh bạn, bạn uống ly cà phê này để làm gì?
- Chẳng để làm gì. Vì muốn hưởng cái ngon, cái thú vị của nó mà uống thế thôi.
- Hề hề. . . .ta cũng vậy. Cuộc đời này đối với ta như là một ly cà phê, tuy có vị đắng, nhưng uống vào cũng có điều thú vị, thơm ngon. . . Ta vì cái ngon, cái thú vị của ly Cà Phê Đời nên nhập thế rong chơi khắp nơi để uống nó, thế thôi!
Ta là người thực tế, nên thay vì ngồi đấy nhìn ly cà phê và truy tìm ý nghĩa của việc uống cà phê. Thì ta bưng ly lên uống và hợp nhất với cái ngon, cái thú vị của nó, thế thôi!
- Thế thì tại sao có người vẫn cho đời là bể khổ và tìm cách thoát cái khổ này?
- Này anh bạn, chưa uống ly cà phê này thì bạn có biết nó ngon hay dở chăng?
- Chưa thể biết được, cho dù có nghe nhà sản xuất quảng cáo cho sản phẩm cà phê của mình và suốt ngày nói theo. Thì chưa uống vẫn chưa biết được?
- Thậm chí mới bắt đầu tập uống cà phê, ông chỉ thấy nó đắng và khó uống chứ chưa thấy nó ngon đâu? Phải uống lâu ngày mới cảm nhận được cái thơm ngon của thú vị của nó ẩn tàng trong vị đắng. Hề hề. . . . cũng thế, người cho Đời là Khổ, thì chắc chỉ mới tập uống Cà Phê Đời nên mới nói vậy!
Trên nóc chùa Bà chim sẽ kêu chim chíp, Thần Thánh thức dậy nhìn xuống phố phường tấp nập người xe. Trong công viên tượng đá đứng lặng im. Còn bên kia đường một nhà sư khất thực đang chìa tay ra, trên tay có vài đồng bạc lẻ. Dòng đời vẫn đang trôi, trôi mải miết. Thế thì nền của sự trôi này phải là cái lặng yên không dời không đổi.
- Này ông Mập, có cái lặng yên đấy chăng? Tướng trạng nó là gì? Lấy cái gì để biết cái đấy? Cái hữu hạn làm sao vừa khít với cái vô hạn này?
- Hề hề. . . .Thôi bỏ đi. Bộ ông không thấy phố chợ đông vui sao?
- Đông quá! Vui quá! Đúng là vào chợ chơi vui hơn vào chùa.
Gió thổi, cuốn vài cái lá khô lăn trên mặt đường nhựa, còn hắn thì cười hì hì mà đi vào chợ.
Ở bãi giữ xe, một cô gái gục xuống, ngủ ngay trên yên xe gắn máy. Chắc đã thức suốt đêm qua. Một bà bán vé số với nụ cười rất đời, đon đả mời chào. Một người phụ nữ trẻ vô gia cư ôm con ngồi im lìm ở lối đi. Đứa bé khóc nhừa nhựa, giọng khàn đặc. Hắn cúi người xuống thật thấp, bỏ thật nhẹ, mấy đồng bạc vào cái nón lá, mỉm cười với thằng bé. Rồi nhập vào cái dòng người và để cái luồng chảy đưa đi loanh quanh khắp nơi trong chợ.
Hàng hóa chất như núi, người chen chúc nhau như ong vỡ tổ. Một cậu bé bưng cái mâm trên có nhiều tô thức ăn bốc khói, đang len lỏi đi giao tận các quầy hàng, vừa đi vừa la:
- Nước sôi, nước sôi. . . .
Mấy bà bán hàng mời hắn mua hàng bằng tiếng Tây.
Ngồi nghỉ chân. Uống một ly cà phê. Giữa chợ đời nơi dương thế. Hắn lặng yên để cái bình an đơn độc của mình lớn dần. . . .lớn dần. . .lan ra toàn thân. . .ngấm sâu. . .sâu mãi. . .xuống tận đáy tâm hồn.
Nhìn cái biển người đang lao mải miết về phía trước. Chen nhau tiến lên phía trước. Nói nói cười cười giở đủ loại thủ đoạn, mánh khóe, để kiếm lợi và giành phần hơn. Hắn giật mình, chợt nhận ra cái phi lý của cuộc đời này :
- Sống để làm gì? Ý nghĩa của cuộc đời này là gì?
Không lý khi còn nhỏ thì lao vào học để kiếm tấm bằng. Lớn lên hì hục đi làm để kiếm tiền. Chui lòn, nịnh bợ, giả nhân giả nghĩa, để có một vị trí. Khoa chân múa tay vì lý tưởng của người khác bơm cho. Kiếm con vợ, tậu cái nhà, mua cái xe, đẻ bầy con. . . .rồi chết! Còn nếu vì lý do nào đấy, không đạt được ý nguyện này nơi cuộc đời thực, thì bèn đi tu để tìm cách thỏa mãn nơi cuộc đời ảo. Lúc còn ở ngoài đời không có cơ hội đấu tranh thì đem đấu tranh vào tu viện để giành hơn thua, chứng minh mình đúng kẻ khác là sai. . . .Những điều phi lý ấy đã thành nếp mòn và trở thành tự nhiên mà hắn và mọi người đều đang quay. . . .quay cuồng trong cái cuộc đời ảo này. . . .
- Vậy sống để làm gì chứ ? Ý nghĩa của cuộc đời này là gì chứ?
Hôm qua gặp mấy ông già tập dưỡng sinh đang chạy bộ ngoài đường, mồ hôi mồ kê đầy người. Hắn bèn hỏi:
- Thưa các cụ, các cụ chạy để chi vậy?
- Chạy để khỏe?
- Dạ, khỏe để làm gì ?
- Khỏe để mai chạy tiếp
- Chạy tiếp để chi?
- Để khỏe hơn
- Khỏe hơn để chi?
- Hề hề. . . .Để lại chạy tiếp
Than ôi! Cái vòng luẩn quẩn của vô thức đời!
- Này bạn, bạn tu để làm gì?
- Để chứng ngộ?
- Chứng ngộ để chi?
- Để độ chúng sanh
- Vậy chúng sanh họ cũng nghĩ như thế, họ sẽ tu kiểu khác để độ cho ông thì sao?
Than ôi! Cái vòng luẩn quẩn của vô thức đạo!
Chính cái ý muốn độ cho người khác khiến chúng ta bị phân liệt, đấu tranh, hận thù, chưa một ngày hòa hợp an vui. Này bạn, tham vọng độ người khác phải chăng là một hình thức biểu thị của Cái Tôi? Cho dù điều ấy có luôn được ngụy trang dưới khái niệm từ bi hay bác ái.
- Vậy còn ông, ông Mập, ông tu để làm gì?
- Này anh bạn, bạn uống ly cà phê này để làm gì?
- Chẳng để làm gì. Vì muốn hưởng cái ngon, cái thú vị của nó mà uống thế thôi.
- Hề hề. . . .ta cũng vậy. Cuộc đời này đối với ta như là một ly cà phê, tuy có vị đắng, nhưng uống vào cũng có điều thú vị, thơm ngon. . . Ta vì cái ngon, cái thú vị của ly Cà Phê Đời nên nhập thế rong chơi khắp nơi để uống nó, thế thôi!
Ta là người thực tế, nên thay vì ngồi đấy nhìn ly cà phê và truy tìm ý nghĩa của việc uống cà phê. Thì ta bưng ly lên uống và hợp nhất với cái ngon, cái thú vị của nó, thế thôi!
- Thế thì tại sao có người vẫn cho đời là bể khổ và tìm cách thoát cái khổ này?
- Này anh bạn, chưa uống ly cà phê này thì bạn có biết nó ngon hay dở chăng?
- Chưa thể biết được, cho dù có nghe nhà sản xuất quảng cáo cho sản phẩm cà phê của mình và suốt ngày nói theo. Thì chưa uống vẫn chưa biết được?
- Thậm chí mới bắt đầu tập uống cà phê, ông chỉ thấy nó đắng và khó uống chứ chưa thấy nó ngon đâu? Phải uống lâu ngày mới cảm nhận được cái thơm ngon của thú vị của nó ẩn tàng trong vị đắng. Hề hề. . . . cũng thế, người cho Đời là Khổ, thì chắc chỉ mới tập uống Cà Phê Đời nên mới nói vậy!
(duongsinh.net)
Các Tin Khác