Có nỗi nhớ nào mang tên "Huế'
Ai ra xứ Huế thì ra
Ai về là về núi Ngự
Ai về là về sông Hương
Nước sông Hương còn vướn chưa cạn
Chim núi Ngự tìm bạn bay về
Người tình quê ơi người tình quê thương nhớ lắm chi . . .
Lời bài hát “Ai Ra Xứ Huế” của cố nhạc sỹ Duy Khánh vang vọng trong tôi niềm nhớ thương da diết khi nhớ về quê hương của mình.
Mãnh đất còn lại với đền đài, lăng tẩm, lầu son gác tía uy nguy của các triều đại vàng son mà bây chừ đã phủ kín màu rêu phong.
Quê hương nơi còn có một linh hồn lộng lộng của ba tôi, tình yêu bất diệt không biết bao giờ nguôi. Vùng quê hương của mưa dầm thúi trời thúi đất, vùng đất của nắng hạn và thiên tai.
.
"Gió đưa cành trúc la đà.
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương"
Chiều đến, tiếng chuông chùa Thiên Mụ khẽ vang lên, vẫn như cũ, vẫn cái hồn ấy. Mặc dù cái thời gian quá lâu cho một lần trở lại nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi.
Tháp tổ phía sau lưng chùa Thiên Mụ
Đêm đến, khi mọi người bắt đầu trở về với cuộc sống gia đình cũng là lúc những ánh đèn hoa đăng trên sông Hương rực sáng. Huế tĩnh lặng và dẫn dắt người ta đi vào với những vần thơ nhẹ nhàng, lãng mạn. Những con thuyền bắt đầu chuyến đi, con người ta được thưởng thức cái nét đặc trưng của Huế “ca Huế trên sông Hương”, nhẹ nhàng, sâu lắng. Khác với cái sự nhẹ nhàng trên sông
Hương là dòng người tấp nập qua lại cầu Trường Tiền, chẳng ai ngó nghiêng ngắm nhìn nó cả. Nhưng tôi tin chắc răng, khi thời gian đời người trở nên khắc nghiệt đến hữu hạn thì những điều khiến họ lưu luyến và tiếc nuối nhất là những nơi họ đặt chân đến và bước qua vội mà chưa một lần nhìn lại, chưa một lần lưu vào kí ức. Họ sẽ yêu tha thiết nó, bởi cầu Trường Tiền bao đời nay vẫn nguyên là vẻ đẹp riêng biệt của thành phố màu tím mộng mơ này.
Ngày trở lại, cái cảm giác bồi hồi, xúc động. Nó không thay đổi chỉ là tôi đã khác xưa. Từng vòng bánh xe quay chậm , chậm, chậm lắm. Chậm như thế mới hợp với Huế. Chậm như thế mới đưa tôi về cái thuở ngày xưa ấy, ngày tôi 7 - 8 tuổi, ba đưa tôi đi học trên chiếc xe đạp đã sờn cũ.
Huế buồn, Huế tĩnh lặng như dòng sông Hương lững lờ trôi dưới chân cầu Trường Tiền. Một chút vui, một chút buồn của Huế khi nhuộm lên mình bụi thời gian của năm tháng, bỗng chốc khiến tôi không muốn rời xa. Chân đi sao được khi lòng còn vấn vương, người bước sao đành khi trái tim vẫn mang hình bóng của xứ Huế mộng mơ. Xa Huế, tôi lại mang về nỗi nhớ mênh mông, xao xuyến và đong đầy kỉ niệm.
Huế để lại trong tôi chữ “Nhớ!”.
Sân sau của chùa Thiên Mụ
Đèo Hải Vân nhìn từ cửa máy bay
Một số hình ảnh tại Thôn 3, xã Quảng Công, huyện Quảng Điền - Thừa Thiên Huế.
Nhật Chiếu
Biên Hòa, 26.07.2017
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Thông tin về tác giả: Đại Đức Thích Nhật Chiếu - Mail: thichnhatchieu@gmail.com - ĐT: 0937.370.386