Sớm mai hồng nhớ thiên thu
Ngày đăng: 03:17:14 03-05-2017 . Xem: 5726
Kỷ niệm nào bỏ quên trong vạt áo năm xưa để rêu phong làm phai mờ đi tình cảm quý báu, để hôm nào chợt nhớ ra một điều gì đó để rồi ngỡ là mình bỏ quên.
Tôi về đây quay quần với thiên nhiên và bạn bè. Những giây phút hạnh ngộ cùng nhau đi qua những hàng cây đại thụ, những ánh nắng mặt trời đâm xuyên qua những táng lá cây phản phất lên mái tóc xanh của những lữ khách phiêu du trôi dạt về miền đất mới lạ. Sự hạnh phúc trong tận giây phút này người ta không còn sự cách biệt bởi thế giới vật chất, điện tử, máy tính. . .chỉ còn những hơi thở, câu từ và âm ba vang vọng trong núi rừng. Tình người ôi quý giá biết bao...! Đôi khi tìm một cái mà mình chưa hề mất còn khó hơn đang tìm cái gì đó không thuộc về chúng ta.
Tôi nhớ câu hát: “...Về lại nơi cuối trời làm mây trôi. Thôi về đi, đường trần đâu có gì, tóc xanh mấy mùa, có nhiều khi từ vườn khuya bước về, bàn chân ai rất nhẹ, tựa hồn những năm xưa.” . Đúng là “những mai hồng ngồi nhớ thiên thu” chút hương nồng ngày cũ cũng chỉ là dư hương của những tháng ngày còn lại. Ai đến rồi cũng phải ra đi như một làn gió, hãy là làn gió mát trong đời làm hương vô tận những ngày tháng không muộn phiền.
Những hành trình đi tìm khoảng lặng của chúng tôi, những con đường chẳng mấy người qua, tiếng vui cười hớn hở, chúng tôi kể về vài câu chuyện, cùng hát ca đưa tay hái những đóa hoa dại tươi chớm nở với tình yêu thiên nhiên vô cùng diễm lệ. Thỉnh thoảng một vài khung cảnh nhỏ làm chúng tôi mơ về những ngày tháng yên bình không bộn bề với sự tranh đua giằng xé. Chúng tôi vẫy tay rồi cùng nhau cúi đầu khẽ cười rất nhẹ và cố gắng giữ lại khoảnh khắc qua những hình ảnh thật sinh động trong mắt nhau. Chúng tôi cùng nhau mở lòng, ngắm nhìn, gom nhặt chiều rơi vào trang lưu bút với những ngày tháng bình dị bên nhau như chưa từng có cuộc chia tay nào trong hành trình tìm về với tự thân, đoạn đường của hoa cỏ nhớ thương . Hoa rừng tinh khôi, ấp e kẽ lá, kiêu hãnh với nắng vàng, tim đầy, nụ cười hao gầy. Thênh thang thế? Mênh mông thế? Phiêu diêu thế? Bình yên đến thế!
Tháng ngày nào là thiên thu để tình yêu trong cuộc sống xóa đi hết những muộn phiền cho nhân loại, dòng sông kia lặng lờ trôi có bao giờ cuốn đi luôn những hờn trách không đáng có trong cuộc đời. Chúng tôi thưởng thức những đóa hoa dại ven đường mà đã từ lâu nhân loại không còn có thời gian để ý, những thảm hoa dại năm tháng ngẩng đầu cao ngạo với gió giông , lặng người, lắng nghe khúc ca của trời, của đất, của bản giao hưởng ngày mùa hội đồng quê, của tiếng ễnh ương, côn trùng, ì oạp.
Những chuyến đi với ta vẫn chưa bao giờ là đủ, ừ thì đoạn đường với ta bao giờ cũng dừng nơi một hạn mốc nơi nào, nhưng tâm hồn thì không, nó vẫn mãi thong dong những chốn xa xôi khi bánh xe ta lăn trên những đoạn đường về, bởi vì…
Bởi vì như thế! Nó như thế... và nó là như thế.... !
Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ tôi được thấy mình và các bạn bè yêu quý đang khoác ba lô và đi đến một nơi xa lạ, được thoải mái đi thăm thú khắp nơi. Cũng không biết bao nhiêu lần trước khi ngủ là lại nằm tưởng tượng "Hôm nay sẽ đi đâu nhỉ?" rồi không biết bao nhiêu lần ước ao được ngồi trên cột mốc cây số mỗi nơi mình đến, chụp một bức ảnh mang về cho album một kỉ niệm mới, những cột mốc như đánh dấu mỗi lần trưởng thành và nhiều kỉ niệm của chúng tôi sau mỗi chuyến đi.
Bởi vì cuộc đời là những chuyến đi, nên hãy cứ đi để tìm lại chính mình...
Niềm đam mê không thể chờ đợi, nên hay thực hiện ngay đi khi còn có thể!
Đi thôi… đi để ngày xanh, đi để hạ vàng, đi để nuôi nấng dằng dặc ưu tư không còn bến đỗ…
Kỷ niệm chuyến đi tham quan rừng nguyên sinh Nam Cát Tiên ngày 1.5.2017
Để xem hình ảnh chất lượng cao vào link:
https://www.flickr.com/photos/131210713@N05/albums/72157680222649723
Thông tin về tác giả: Đại Đức Thích Nhật Chiếu - Mail: thichnhatchieu@gmail.com - ĐT: 0937.370.386 - ADMIN Share
Tôi về đây quay quần với thiên nhiên và bạn bè. Những giây phút hạnh ngộ cùng nhau đi qua những hàng cây đại thụ, những ánh nắng mặt trời đâm xuyên qua những táng lá cây phản phất lên mái tóc xanh của những lữ khách phiêu du trôi dạt về miền đất mới lạ. Sự hạnh phúc trong tận giây phút này người ta không còn sự cách biệt bởi thế giới vật chất, điện tử, máy tính. . .chỉ còn những hơi thở, câu từ và âm ba vang vọng trong núi rừng. Tình người ôi quý giá biết bao...! Đôi khi tìm một cái mà mình chưa hề mất còn khó hơn đang tìm cái gì đó không thuộc về chúng ta.
Tôi nhớ câu hát: “...Về lại nơi cuối trời làm mây trôi. Thôi về đi, đường trần đâu có gì, tóc xanh mấy mùa, có nhiều khi từ vườn khuya bước về, bàn chân ai rất nhẹ, tựa hồn những năm xưa.” . Đúng là “những mai hồng ngồi nhớ thiên thu” chút hương nồng ngày cũ cũng chỉ là dư hương của những tháng ngày còn lại. Ai đến rồi cũng phải ra đi như một làn gió, hãy là làn gió mát trong đời làm hương vô tận những ngày tháng không muộn phiền.
Ta vẫn đi như chưa bao giờ dừng lại
Đi để hạ vàng, óng ánh sánh đôi vai.
Đi để hạ vàng, óng ánh sánh đôi vai.
Những hành trình đi tìm khoảng lặng của chúng tôi, những con đường chẳng mấy người qua, tiếng vui cười hớn hở, chúng tôi kể về vài câu chuyện, cùng hát ca đưa tay hái những đóa hoa dại tươi chớm nở với tình yêu thiên nhiên vô cùng diễm lệ. Thỉnh thoảng một vài khung cảnh nhỏ làm chúng tôi mơ về những ngày tháng yên bình không bộn bề với sự tranh đua giằng xé. Chúng tôi vẫy tay rồi cùng nhau cúi đầu khẽ cười rất nhẹ và cố gắng giữ lại khoảnh khắc qua những hình ảnh thật sinh động trong mắt nhau. Chúng tôi cùng nhau mở lòng, ngắm nhìn, gom nhặt chiều rơi vào trang lưu bút với những ngày tháng bình dị bên nhau như chưa từng có cuộc chia tay nào trong hành trình tìm về với tự thân, đoạn đường của hoa cỏ nhớ thương . Hoa rừng tinh khôi, ấp e kẽ lá, kiêu hãnh với nắng vàng, tim đầy, nụ cười hao gầy. Thênh thang thế? Mênh mông thế? Phiêu diêu thế? Bình yên đến thế!
Tháng ngày nào là thiên thu để tình yêu trong cuộc sống xóa đi hết những muộn phiền cho nhân loại, dòng sông kia lặng lờ trôi có bao giờ cuốn đi luôn những hờn trách không đáng có trong cuộc đời. Chúng tôi thưởng thức những đóa hoa dại ven đường mà đã từ lâu nhân loại không còn có thời gian để ý, những thảm hoa dại năm tháng ngẩng đầu cao ngạo với gió giông , lặng người, lắng nghe khúc ca của trời, của đất, của bản giao hưởng ngày mùa hội đồng quê, của tiếng ễnh ương, côn trùng, ì oạp.
Những chuyến đi với ta vẫn chưa bao giờ là đủ, ừ thì đoạn đường với ta bao giờ cũng dừng nơi một hạn mốc nơi nào, nhưng tâm hồn thì không, nó vẫn mãi thong dong những chốn xa xôi khi bánh xe ta lăn trên những đoạn đường về, bởi vì…
Bởi vì như thế! Nó như thế... và nó là như thế.... !
Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ tôi được thấy mình và các bạn bè yêu quý đang khoác ba lô và đi đến một nơi xa lạ, được thoải mái đi thăm thú khắp nơi. Cũng không biết bao nhiêu lần trước khi ngủ là lại nằm tưởng tượng "Hôm nay sẽ đi đâu nhỉ?" rồi không biết bao nhiêu lần ước ao được ngồi trên cột mốc cây số mỗi nơi mình đến, chụp một bức ảnh mang về cho album một kỉ niệm mới, những cột mốc như đánh dấu mỗi lần trưởng thành và nhiều kỉ niệm của chúng tôi sau mỗi chuyến đi.
Bởi vì cuộc đời là những chuyến đi, nên hãy cứ đi để tìm lại chính mình...
Niềm đam mê không thể chờ đợi, nên hay thực hiện ngay đi khi còn có thể!
Đi thôi… đi để ngày xanh, đi để hạ vàng, đi để nuôi nấng dằng dặc ưu tư không còn bến đỗ…
Cây ngàn tuổi
Kỷ niệm chuyến đi tham quan rừng nguyên sinh Nam Cát Tiên ngày 1.5.2017
Để xem hình ảnh chất lượng cao vào link:
https://www.flickr.com/photos/131210713@N05/albums/72157680222649723
Biên Hòa, T4,03.05.2017
Nhật Chiếu
Nhật Chiếu
Thông tin về tác giả: Đại Đức Thích Nhật Chiếu - Mail: thichnhatchieu@gmail.com - ĐT: 0937.370.386 - ADMIN Share
Các Tin Khác