Sài Gòn - Khâu lại mảnh thời gian
Ngày đăng: 01:51:29 06-07-2019 . Xem: 1304
Trải qua bao giông tố cuộc đời, thứ người ta tìm về duy nhất là sự bình yên
Một chiều cuối hạ, em lang thang trên những con phố dài, cảm nhận từng cơn gió nhẹ phả vào mặt. Sài thành dạo này lạ lắm, không còn là cô gái đỏng đảnh gắt gao, dường như cứ vội vàng tắt nắng để bắt mớ cơn mưa về làm dịu mát cả bầu trời, cả tâm hồn của người Sài thành nơi đây, gột rửa đi sự nhộn nhịp, xô bồ, gột rửa đi mớ vôi vàng lo toan của cuộc sống đời thường.
Là sài gòn hôm nay quá đẹp, quá đỗi dịu dàng hay bởi lòng em quá an yên. Người ta cứ vội trách sài gòn sao quá khắc nghiệt, xô bồ, người sài gòn sao quá vô tâm mà đâu biết rằng chính mình cũng đang cuồng quay theo mớ cảm xúc hỗn độn ấy. Có bao giờ chúng ta sống chậm lại, trầm mặc, lắng đọng để cảm nhận sài gòn theo 1 cách riêng chăng.
Nơi đây, đan xen giữa phố thị ồn ào, vẫn tồn tại đâu đó 1 Sài gòn dễ thương, 1 sài gòn bình dị, đậm chất xưa cũ. Những góc phố, những tiệm cà phê mang kiến trúc Pháp xen lẫn nền văn hóa Trung Hoa tạo nên một nét hoài cổ, tưởng chừng cũ kỷ nhưng lại đậm chất hiện đại. Vẫn còn đâu đó những góc phố cổ, những bức tường đậm màu thời gian, những ánh đèn vàng ấm áp, vẫn còn đâu đó những mảnh vụ hoài niệm xa xưa mà ta đem khâu vá lại thành một mảng màu ký ức thật đẹp.
Bước chân khựng lại trước góc phố quen, em bâng khuâng chợt nhớ chợt quên những điều đã cũ, sự yên bình tĩnh lặng, cổ kính hòa quyện cùng mùi hương cà phê nồng đậm, mùi thuốc ấm, tiếng cười nói khúc khích hòa cùng những bản tình ca xưa cũ du dương tạo nên một bức tranh thật đẹp, một thế giới khác của sài gòn, Lại thêm những bộ bàn ghế gỗ xinh, những tờ báo cũ mèm, một kho tàng sách, những món đồ xưa cũ dường như đã lỗi thời nhưng lại là những món đồ vô giá có năng lực đưa con ngươi ta trở về những hoài niệm xa xưa, Lại văng vẳng đâu đó âm thanh mộc mạc của chiếc catset với vòng quay đều đặn của chiếc băng.
Hình ảnh ấy cứ lôi ta về một miền ký ức nào đó mà những kí ức ấy tựa như bản nhạc bất hủ sống mãi cùng thời gian. Ngồi bên nhau, nhâm nhi tách trà ấm, nghe dăm ba tiếng mưa rơi lộp bộp trên căn gác của 81 cafe, ta lại dành cho mảnh đất Sài thành thêm một chút thương, thêm một chút yêu.
Cảm ơn những ngày thật tình cờ như thế, để em có thể cảm nhận Sài gòn theo 1 cách riêng, Ngày hôm ấy, trên mảnh đất này, tại một góc quán xưa, em đã có một mớ cảm xúc thiệt tình, thiệt an yên.
Tuyết Trinh - Hoa Sen Đất Việt
Một chiều cuối hạ, em lang thang trên những con phố dài, cảm nhận từng cơn gió nhẹ phả vào mặt. Sài thành dạo này lạ lắm, không còn là cô gái đỏng đảnh gắt gao, dường như cứ vội vàng tắt nắng để bắt mớ cơn mưa về làm dịu mát cả bầu trời, cả tâm hồn của người Sài thành nơi đây, gột rửa đi sự nhộn nhịp, xô bồ, gột rửa đi mớ vôi vàng lo toan của cuộc sống đời thường.
Là sài gòn hôm nay quá đẹp, quá đỗi dịu dàng hay bởi lòng em quá an yên. Người ta cứ vội trách sài gòn sao quá khắc nghiệt, xô bồ, người sài gòn sao quá vô tâm mà đâu biết rằng chính mình cũng đang cuồng quay theo mớ cảm xúc hỗn độn ấy. Có bao giờ chúng ta sống chậm lại, trầm mặc, lắng đọng để cảm nhận sài gòn theo 1 cách riêng chăng.
Nơi đây, đan xen giữa phố thị ồn ào, vẫn tồn tại đâu đó 1 Sài gòn dễ thương, 1 sài gòn bình dị, đậm chất xưa cũ. Những góc phố, những tiệm cà phê mang kiến trúc Pháp xen lẫn nền văn hóa Trung Hoa tạo nên một nét hoài cổ, tưởng chừng cũ kỷ nhưng lại đậm chất hiện đại. Vẫn còn đâu đó những góc phố cổ, những bức tường đậm màu thời gian, những ánh đèn vàng ấm áp, vẫn còn đâu đó những mảnh vụ hoài niệm xa xưa mà ta đem khâu vá lại thành một mảng màu ký ức thật đẹp.
Bước chân khựng lại trước góc phố quen, em bâng khuâng chợt nhớ chợt quên những điều đã cũ, sự yên bình tĩnh lặng, cổ kính hòa quyện cùng mùi hương cà phê nồng đậm, mùi thuốc ấm, tiếng cười nói khúc khích hòa cùng những bản tình ca xưa cũ du dương tạo nên một bức tranh thật đẹp, một thế giới khác của sài gòn, Lại thêm những bộ bàn ghế gỗ xinh, những tờ báo cũ mèm, một kho tàng sách, những món đồ xưa cũ dường như đã lỗi thời nhưng lại là những món đồ vô giá có năng lực đưa con ngươi ta trở về những hoài niệm xa xưa, Lại văng vẳng đâu đó âm thanh mộc mạc của chiếc catset với vòng quay đều đặn của chiếc băng.
Hình ảnh ấy cứ lôi ta về một miền ký ức nào đó mà những kí ức ấy tựa như bản nhạc bất hủ sống mãi cùng thời gian. Ngồi bên nhau, nhâm nhi tách trà ấm, nghe dăm ba tiếng mưa rơi lộp bộp trên căn gác của 81 cafe, ta lại dành cho mảnh đất Sài thành thêm một chút thương, thêm một chút yêu.
Cảm ơn những ngày thật tình cờ như thế, để em có thể cảm nhận Sài gòn theo 1 cách riêng, Ngày hôm ấy, trên mảnh đất này, tại một góc quán xưa, em đã có một mớ cảm xúc thiệt tình, thiệt an yên.
Tuyết Trinh - Hoa Sen Đất Việt
Các Tin Khác