Tình Yêu - Truyện Ngắn
Ngày đăng: 00:27:53 11-01-2020 . Xem: 1274
Thuở ấy, Hương xinh đẹp đằm thắm, da trắng nõn nà ôm vóc dáng thon gầy, nâng niu khuôn mặt trái xoan khả ái, liễu rủ hồ thu, cứ như bức tranh vẽ thoáng, như trêu ngươi bao trái tim trai trẻ. Hương học thuộc loại trung bình, gia cảnh cũng thường thường bậc trung nhưng cái duyên làm cho Hương và gia đình ở một tầm cao hơn đối với các chàng trai.
Cái đẹp tuy vậy cũng có cái giá của nó, chẳng dễ chịu chút nào! Đi đâu cũng nghe nhiều người xì xào khen đẹp, dễ thương, các chàng trai trẻ thì lăng xăng ưu ái … làm Hương ngại, chẳng dám đi đâu nữa, nhiều khi cũng không dám nói chuyện vì có lần vô tình Hương nghe được loáng thoáng câu nói của cô bạn: “nó có đẹp mà nó …, thứ không chơi được”, lắm khi Hương phải thui thủi với chính chiếc bóng của mình. Gia đình Hương cũng vậy, người lớn nghe lời con trẻ đánh tiếng, rồi bạn bè của bố mẹ Hương … cứ như Hương phải là của con họ, vì họ giàu có, con trai họ thành đạt … Mệt mỏi, Hương gạt đi mọi mối quan hệ trai gái, mặc cho lắm khi bố mẹ sốt ruột, tiếc nuối … một gia đình, một chàng trai.
Hương tốt nghiệp sư phạm tiểu học, xin đi dạy khó khăn vì người ta chỉ nhận nếu Hương về vùng Miệt Thứ đồng sâu, xa nhà … Nửa năm trước, trong thời gian thực tập sư phạm tình cờ Hương quen một chàng trai quê, nơi Hương thực tập, việc quen biết cũng khá lạ kỳ. Đó là mỗi buổi chiều tan giờ ở trường Hương phải chạy xe qua một cánh đồng vắng khá rộng, để về nơi ở trọ. Hương để ý thường đằng sau mình có một thanh niên chạy xe máy chầm chậm, khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, anh ta không bao giờ vượt qua mặt Hương, nhưng lại biến mất tăm khi Hương vượt hết cánh đồng, quẹo vào nhà. Lúc đầu Hương thắc mắc và hơi lo sợ, nhất là những buổi chiều nắng tắt sớm hoặc bận việc về muộn, nhưng may mắn mọi chuyện lại không có gì thay đổi, vẫn “em tan trường về, anh theo ngõ về” từ xa xa. Còn hai tuần nữa kết thúc hai tháng thực tập, Hương suy nghĩ, tò mò và đắn đo mãi, rồi cũng quyết định làm một việc rất táo bạo. Chiều hôm đó như thường lệ Hương để chiếc cặp kẹp chặt sau xe nhưng để quyển tập hội họp kỳ thực tập hời hợt bên ngoài, qua cánh đồng vắng Hương chọn những ổ gà lởm chởm vô tình làm rơi quyển tập, như là không hay biết chạy xe đi thẳng. Không dám quay nhìn lại nên Hương rất thất vọng khi không nghe chàng trai gọi, Hương buồn quá nghĩ bụng, về nhà rồi chắc phải quay lại chỗ hồi nãy tìm quyển tập. Nhưng vừa quay đầu xe vào hẻm, Hương giật mình vì nghe tiếng động cơ xe và tiếng thắng gấp, Hương lật đật thắng dừng xe lại, chàng trai đã kề sát bên hồi nào:
Cô ơi, cô đánh rơi quyển tập.
Đó là một chàng trai trẻ, trông có vẻ hiền lành, ánh mắt tinh anh dường như đang có vẻ rối loạn trước Hương. Hương cũng rất lúng túng vì phong thái khá đẹp trai mà chin chắn trước mặt. Hương đỏ cả mặt vì suy nghĩ của mình, rồi vụng về đưa tay đón lấy quyển tập:
Dạ, em cám ơn anh.
Chàng trai loay hoay xoay người, lúng túng phủi phủi đất bám quyển tập, ngước lên anh vô tình thấy nụ cười e lệ của Hương, chàng trai luýnh quýnh đỏ cả mặt đưa trả quyển tập rồi nói khẻ:
Dạ.
Anh căng thẳng, vội vã quay đầu xe, chuẩn bị lên ga, Hương luýnh quýnh:
Này anh ơi, anh ơi.
Nghe tiếng gọi giật, chàng trai mở to đôi mắt:
Dạ.
Hương lại lúng túng, gọi người ta lại để mà gọi, có thế thôi chứ Hương không biết phải nói gì. Chàng trai tắt máy xe:
Dạ, quyển tập có sao không cô giáo?
Dạ, không có sao cả ạ.
Rồi Hương mạnh dạn hẳn lên:
Sao anh biết tui là cô giáo ?
Chàng trai đỏ mặt sượng sung tội nghiệp, Hương tấn công tiếp:
Sao lâu nay anh cứ đi theo sau lưng tui hoài vậy?
Chàng trai lại đỏ mặt, lung túng vân vê tay cầm xe, cúi nhìn mặt đường che dấu đôi mắt vụng trộm, mãi rồi cũng ấp úng:
Dạ, xin lỗi cô, tôi thấy cô đạp xe một mình qua đoạn đường vắng nên chạy theo, tôi không có ý gì cả. Vả lại giờ này là giờ tôi tan học, về nhà cũng đi trên đường này.
….
Từ đó Hương quen và thấy mến Nam. Hai người vẫn giữ liên lạc sau khi Hương kết thúc thực tập. Họ trao đổi, tâm sự nhẹ nhàng mọi chuyện và dường như rất hợp nhau. Nam thường lấy cớ có công chuyện để lên thành phố hẹn hò cà phê, hay gởi món quà quê cho Hương. Mãi cả mấy tháng chỉ là những chuyện vu vơ. Rồi Hương tốt nghiệp, xin đi dạy mãi không được, Hương tâm sự với Nam, nghe những lời động viên chia sẽ mà mơ hồ cảm thấy yên tâm. Một buổi tối, Nam rủ Hương ngày mai cùng đi lên phòng tổ chức sở giáo dục nộp hồ sơ xin dạy, Hương từ chối vì biết có đi cũng vô ích, các bạn của Hương lên đó bị đuổi về các phòng giáo dục hết rồi. Nam cứ phân tích này nọ: kệ mình cứ đi thử một lần biết đâu, nói tới nói lui mãi, … Nể mặt Nam với lại ở nhà riết cũng buồn, một số bạn cùng khóa đã đi dạy nên Hương xin phép cha mẹ. Sáng hôm sau Nam đến nhà Hương với bộ đồ nghiêm trang, tươi mới. Mấy tháng gần đây thỉnh thoảng Nam có đến chơi với Hương tại nhà, nên cả nhà vui vẻ đón tiếp, chúc Hương lần này đi may mắn và dặn cả hai trưa về ăn cơm.
Hương cầm xấp hồ sơ hồi hộp ngồi chờ trước phòng tổ chức chờ cán bộ vào để nộp, Nam cũng có vẻ bồn chồn ngồi đối diện. Cán bộ phòng tổ chức đến, loay hoay dọn dẹp sắp xếp phòng, cả hai vẫn kiên nhẫn ngồi ngoài chờ. Rồi có một người đàn ông ăn mặc lịch sự, tay cầm cặp đen từ xa bước tới, Nam đứng bật dậy nhìn người đàn ông:
Dạ chú Tám, con chào chú Tám.
Người đàn ông đứng lại nhìn:
Ủa, Nam hả, con đi đâu đây.
Dạ, con đi nộp hồ sơ xin dạy học cho bạn gái của con.
Nam chỉ tay vào Hương, đứng bật dậy Hương rất mắc cỡ vì Nam gọi mình là bạn gái, tuy vậy Hương vẫn gập người chào và lí nhí:
Dạ, con chào chú.
Chú Tám quay nhìn Hương rồi hỏi:
Con bé xinh quá. Sao không nghe ba con nói gì với chú hết. Mới tốt nghiệp hả con? Thôi vô phòng chú rồi ta nói chuyện.
Ra khỏi sở giáo dục Hương cũng không hy vọng gì, cứ nộp cầu may thế thôi. Hai tuần sau có giấy báo, Hương về dạy ở một trường điểm trong thành phố! Cả nhà Hương rất mừng, cha mẹ như trẻ lại, riêng Hương trong niềm vui cô lại thấy rất bực, rõ ràng Nam đã có sự chuẩn bị trước, việc đi nộp hồ sơ chỉ là thủ tục thôi! Sao không nói trước cho Hương biết? Chú Tám là ai, sao lại là giám đốc sở? Hay là Nam phải chạy việc, tốn bộn tiền, nghe bạn bè kháo nhau rằng muốn xin dạy thành phố có khi phải chung chi vài trăm triệu đồng? Hương không hề muốn phải mang ân nợ, vả lại Nam chỉ là một người bạn ngoài đời…, đã vậy lại còn dám giới thiệu là bạn gái nữa chứ! Hương gọi điện chất vấn, tại sao, tại sao … Nam cứ ấm ứ trả lời rằng, tại hôm đó là mình hên thôi, rằng chú Tám là hàng xóm của Nam, rằng trường đó hiện đang còn thiếu một giáo viên nên Hương may mắn… Càng nghe Hương càng thêm bực! Cải vã một chập rồi giận và cắt đứt liên lạc với Nam. Cha mẹ Hương mừng rỡ làm một mâm cơm cúng tạ ơn ông bà tổ tiên, sẵn đó mời tiệc bà con, hàng xóm, mấy đứa bạn thân của Hương. Nghe Hương không chịu mời Nam, mẹ không hài lòng, cằn nhằn nhiều lần, cha Hương chỉ nhỏ nhẹ: bà cứ từ từ, con lớn rồi cứ làm theo ý nó đi, vả lại hôm nay là ngày vui của nó mà!
Buổi tiệc mừng Hương chấm dứt, đám bạn kéo Hương vô trường cũ chụp hình kỷ niệm, thật sự rất náo nhiệt, Hương cười rất tươi với đám bạn. Trở về nhà đã mệt, vô phòng đóng cửa Hương úp mặt vào gối khóc lặng lẽ, quên cả thay áo quần và quên luôn đống quà tặng ngỗn ngang trong phòng, không có quà của Nam.
Thời gian trôi nhanh, Hương đi dạy đã được mấy tháng, ngôi trường điểm có nhiều áp lực lớn đối với cô giáo mới ra trường dường như đã làm Hương lãng quên Nam phần nào, dẫu rằng nhiều lần Nam gọi điện, nhắn tin, gởi quà … Vẫn còn giận nên điện thoại và tin nhắn thì Hương không trả lời dẫu rằng đôi lúc rất mong thấy nó; Còn quà thì Hương không nhận hoặc tìm cách trả lại. Hương cứ thắc mắc và rất giận tại sao Nam lại coi thường mình đến thế. Ở ngôi trường mới, nét đẹp thanh tao và ngời sáng thanh xuân cũng làm Hương thêm bận rộn. Thầy phó hiệu trưởng còn khá trẻ, nghe đâu là con của một lãnh đạo lớn trong tỉnh, vẫn luôn ưu ái và tiếp cận, nhưng thật lòng Hương thấy xa lạ với kiểu thực dụng của thầy, lòng Hương lại liên tưởng tới Nam những lúc ấy, rồi có lúc bâng khuâng tự hỏi, không biết bây giờ Nam đang làm gì, ở đâu. Có những buổi chiều đi dạy về, phần mệt, phần không hiểu vì sao mình buồn, Hương vào phòng khóc lặng lẽ vì một nỗi nhớ ảo ảnh.
Hôm nay trường tổ chức ngày Nhà giáo Việt Nam, hai tuần trước Hương đã phải vất vả để chuẩn bị cho lớp chủ nhiệm. Nhớ lại những ngày đi thực tập và bắt chước làm theo, Hương nhớ da diết về những ngày ở quê và nhớ Nam. Sao lại có chàng trai theo mình cả tháng mà không nói gì, sao lại ân cần chu đáo với mình, sao lại có thể xin việc cho mình …? Nhưng mà Nam là ai? Nam chỉ tự giới thiệu là nhà ở quê, bố mẹ lớn tuổi ở nhà chăm sóc cây cảnh, bản thân Nam đang học đại học, lúc đó Hương thấy cũng không tiện, nên không hỏi kỷ về nhà cửa, bố mẹ … đến giờ này thật sự chỉ mới biết số điện thoại của Nam. Cũng có khi Hương nghe loáng thoáng cha hỏi thăm gia đình khi Nam ghé chơi, nhưng hình như Nam cũng kiệm lời.
Lớp Hương chủ nhiệm được giải khuyến khích văn nghệ, cả lớp rất vui, phụ huynh tíu tít chụp hình, cười nói vang động, Hương cũng rất vui nhưng lại thấy như thiếu một cái gì đó. Bỏ qua sự náo nhiệt trong lớp, Hương bước ra cửa sổ nhìn về phía cổng trường. Hương chợt tái mặt, kìa ai giống như Nam đang cố chạy xe nhanh ra khỏi trường. Bâng khuâng nhìn theo bóng chiếc xe, ước gì đó chính là Nam! Nhưng nếu là Nam, khi gặp mình sẽ nói gì ? Hương giật mình tự hỏi.
Vài phụ huynh đến cửa số chào Hương, khen cô giáo trẻ mà giỏi quá, “về nhà con tui cứ nhắc cô hoài, làm gì cũng nhắc đến cô …”. Hương thấy vui vui, quay vào lớp ổn định học sinh để chuẩn bị kết thúc, nhiều phụ huynh ngồi chung bàn với con, có phụ huynh đứng dựa lưng vào tường … Hương nhìn xuống cả lớp: “Các con hôm nay rất ngoan, cô khen cả lớp …” Chợt có tiếng gõ cửa, một phụ nữ xách một giỏ hoa tươi thắm, tay kia xách một giỏ quà đứng chờ. “Xin hỏi đây là lớp 2C của cô Hương phải không ạ ?”. Hương rời bục giảng, bước ra cửa: “Dạ phải, có chi không cô”. “Dạ cô ơi, có phụ huynh của lớp không tới dự cùng lớp được nên nhờ tôi mang đến gởi tặng cô và lớp ít quà để chúc mừng”. Hương cám ơn đưa hai tay nhận quà rồi hỏi: “Dạ, quà này của phụ huynh cháu nào ạ?”. “Tui không biết cô ơi, tui ở cửa hàng hoa tươi họ nhờ chuyển hoa nên chúng tôi chuyển thôi”. Hương xoay xoay bó hoa tìm mảnh giấy gắn kèm mà không thấy.
Đưa cao bó hoa và túi quà khoe lớp, học sinh và phụ huynh vỗ tay rần rần, đặt bó hoa lên bàn rồi mở quà, có khá nhiều bánh kẹo, bánh snack … Hương vui vẻ đem xuống lớp nhờ phụ huynh chia ra, cả lớp cùng ăn vui vẻ với nhau. Trở lại bàn, đẩy bó hoa vào giữa bàn, Hương giật mình tái mặt. Bó hoa của Nam! Hương biết chắc điều đó dù chẳng có dòng chữ nào. Ẩn trong bó hoa có 2 bông hoa bụp màu đỏ, tim hoa đổ dài đong đưa … Loại hoa này Hương hay nghịch hái trộm trên đường quê, cầm tay hay gắn lên xe hồi đi thực tập, chỉ có Nam mới biết điều này, vả lại tiệm hoa nào mà dùng bông bụp để cắm chứ, ắt là Nam ngắt từ dưới quê đem lên. Hương lạnh cả xương sống, tay mân mê cánh hoa, không dám nhìn ra cửa chỉ sợ Nam ngoài đó thấy được tâm trạng của mình.
Hương cho cả lớp ra về, các con tíu tít với quần áo đẹp “Thưa cô con về, dạ cô con về …”, rồi trở lại phòng hội đồng sư phạm để dự một lễ tổng kết ngắn, có lãnh đạo sở, chính quyền địa phương, sau đó tất cả xuống căn tin trường ăn cơm thân mật. Hương trông thấy chú Tám, giám đốc sở nên mừng quá, nhanh chân bước tới chào chú, chú dắt Hương ngồi cạnh bên. Mọi người thấy chú Tám thân mật với Hương đều chưng hửng, cô hiệu trưởng bước đến chào cả hai chú cháu. Chú Tám nhìn Hương hỏi:
Nam có hay lại chơi với con không ?
Hương sợ quá, chỉ biết “Dạ”
Chừng nào tụi bây cưới ?
Mọi người trong bàn ngạc nhiên, Hương lúng túng đỏ mặt “Dạ”
Cưới là có thím đi nữa đó nghe, thím Tám bây thương thằng Nam lắm đó.
Hương càng sợ hãi, bao ánh mắt thầy cô giáo đang trân trân nhìn mình. Bàn ăn đột nhiên lặng lẽ làm Hương thêm bối rối. May quá có mấy ông chính quyền cầm ly bia sang mời chú Tám, vô tình làm che khuất khuôn mặt chin đỏ của Hương. Ăn uống một hồi rồi Hương nghĩ tốt nhất là tìm cách trốn về trước, nhưng xui quá, cô hiệu trưởng dường như đoán được ý định nên đến bảo “Em giúp chị tiếp chú Tám nghe, biết bao nhiêu trường mời mà chú Tám thương trường mình lắm mới đến dự đó” Hương chỉ còn biết dạ, và ráng kiên nhẫn ngồi . Đợi lúc bớt khàch mời, Hương mạnh dạn hỏi:
Thưa chú, chú với anh Nam bà con sao ạ ?
Đâu có bà con gì, chỉ là dưới quê ở chung xóm thôi.
Dạ
Hương càng thêm thắc mằc, sao chỉ chung xóm mà chú nhiệt tình giúp đỡ như vậy, hay là Nam đã đút lót tiền bạc trước, rồi hôm đó giả bộ như là mới gặp. Hương giận run người, phải làm cho ra lẽ mới được:
Chú, hôm anh Nam và con gặp chú ở sở Giáo dục, anh Nam có báo trước cho chú rồi phải không chú ?
Đâu có, chú đâu có biết là nó với con tới, tình cờ thôi mà. Tính thằng Nam như vậy, ở dưới quê ai cũng biết là nó chịu làm nhưng không bao giờ chịu nói.
Hương ngẫn ngơ, lại càng thêm tò mò:
Mà dưới quê anh làm gì vậy chú ?
Nó không nói gì với con hả? Cái thằng kỳ cục, với cả bạn gái mà cũng không nói! Nó đang làm luận án tiến sĩ về mạch nước ngầm, nó giúp bà con trong làng xác định vị trí khoan lấy nước tầng sâu ăn uống, tưới tiêu … Cả làng ai cũng mang ơn nó, nhà chú đây cũng nhờ nó mà mấy miếng đất trồng được cây ăn trái. Cái thằng tốt lắm nghe cháu.
Hương thật sự hết sức bất ngờ:
Dạ chú Tám, mà anh Nam học ở đâu vậy chú?
Học cái gì, nó đi dạy ở trường đại học bách khoa thành phố Hồ Chí Minh đó. Chú năn nỉ nó về dạy trường đại học tỉnh mình mà nó chỉ cười cười, không chịu gật đầu. Nó giỏi lắm, chịu về đây là chú báo cáo xin cho nó làm lãnh đạo trường liền.
Càng nghe càng lạ lẫm, càng thích thú, Hương hỏi thêm:
Dưới quê anh ở với ai vậy chú?
Nó đâu có ở quê, dạy trên thành phố mà, chỉ về quê giúp bà con thôi. Nhà ở quê có ba mẹ nó là anh chị Sáu sống tốt lắm, ai cũng thương. Rảnh là nó đem máy móc về đo đo, rồi tính tính, nó chỉ chỗ nào là chỗ đó có mạch nước ngầm rất tốt, mà không chịu lấy tiền công của ai cả.
Dạ, con cũng cám ơn chú Tám đã vì anh Nam mà xin cho con đi dạy. Con cám ơn chú Tám nhiều lắm.
Cô này nói kỳ không, ở làng của chú người ta nói rằng ai mà không giúp đỡ nhà thằng Nam là người đó có lỗi với làng. Con hiểu không?
Hương bối rối:
Dạ con hiểu, con hiểu, con xin lỗi chú Tám.
Hương thẫn thờ đi về, trời chiều mang mác mây bay. Về đến nhà Hương quăng một đống hoa và quà cho mẹ rồi đi vào phòng đóng cửa, lấy điện thoại ra:
A lô, chào Hương, anh Nam nghe, em khỏe không.
Tự nhiên lòng Hương chùng xuống:
Anh sao lâu nay không điện cho em ?
Anh xin lỗi, anh cứ sợ em bận nên không dám điện
Hay là anh quên mất em rồi ?
Em cứ làm như là quên dễ lắm vậy !
Mà anh có nhớ em không ?
Nhớ em, anh để dành chất hết mấy thúng ở trên đầu giường nè, lại đây mà coi !
Cái tính Nam vẫn vậy, dẫu biết Hương không chịu nghe điện thoại chứ không phải Nam không điện, nhưng Nam vẫn nhận lỗi về mình, có đáng “ghét” không!
Anh, tối nay rảnh không, em muốn nói chuyện với anh một chút.
Có, có. Khoảng hơn 1 tiếng nữa anh ghé nhà đón em nghe.
Nghe trên điện thoại như tiếng Nam mừng rỡ, hay là do lòng Hương mừng rỡ ?
Nam ghé nhà, cha mẹ Hương rất vui, hỏi thăm một hồi rồi cả hai xin phép đi quán cà phê. Nam chọn một góc nhìn riêng tư thanh tịnh.
Sao tự nhiên anh cứ nhìn em hoài vậy ?
Nam lật đật nhìn ra ngoài. Hương quậy quậy ly nước rồi nhìn sâu vào mắt Nam.
Bây giờ em hỏi anh mấy câu, mà anh phải trả lời thành thật nghe!
Ừ, em hỏi đi, anh không biết nói dối đâu
Sao nói chuyện với em mà anh cứ nhìn ra ngoài vậy ?
Nam lắc lắc đầu quay vào nhìn Hương, Hương bồn chồn:
Anh thề là sẽ nói thật nghe
Anh không biết thề, nhưng anh không nói dối
Vậy thì nghe em hỏi nè, anh đang làm gì ?
Anh đang đi học
Hương chồm qua nhéo mạnh vào tay Nam:
Anh nói dối, chú Tám nói với em là anh đi dạy ở đại học bách khoa thành phố, sao anh nói là anh không biết nói dối ?
Nam nhăn nhăn mặt xuýt xoa:
Ờ, ờ thì đúng rồi, hồi đó anh đi dạy, còn bây giờ, hai năm nay anh đang đi học mà, anh chưa tốt nghiệp mà!.
Hương lom lom nhìn, thiệt là thua ông này luôn:
Em hỏi nè, hôm anh đi xin việc cho em, anh có liên hệ trước với chú Tám không, có nhờ vả, có tiền bạc gì không? Anh phải nói cho thiệt đó!
Anh xin đính chính, hôm đó em đi xin việc chớ không phải anh, anh chỉ đi theo động viên thôi. Với chú Tám anh không có liên hệ gì trước, cũng không có tiền bạc gì, từ đó đến nay anh cũng chưa có dịp gặp chú.
Vậy sao anh tự tin đi nộp hồ sơ cho em, sao không nộp ở phòng Giáo dục mà nộp ở Sở ?
Anh cũng không biết nữa. Thật lòng anh rất hy vọng gặp được chú Tám ở Sở và hy vọng chú giúp đỡ được em, anh chỉ hy vọng thôi.
Hương ngồi trầm ngâm không nói. Nam nhìn dò xét:
Còn giận anh nữa không?
Ai thèm giận anh chứ.
Hương chỉ muốn dụi đầu vào vòng tay ai đó mà khóc cho đã, vô tình Hương dí dí đôi bàn chân của mình lên bàn chân Nam, rồi đạp mạnh vào đó. Nam xuýt xoa rên khẻ nhưng không rút chân về mà lại rụt rè nắm đôi bàn tay Hương đang để thỏng trên bàn, Nam nghe rõ tiếng run rẫy của đôi bàn tay mềm mại. Tiếng gió thổi nhẹ làm Hương rơi nước mắt. Tay trong tay im lặng hồi lâu rồi Hương dặn:
Mai anh ghé nhà em ăn cơm trưa nghe, lâu rồi vắng anh ai cũng nhắc
Vậy mà có người không thèm nhắc làm anh đợi dài cả cổ, anh tưởng anh mất em rồi
Mất đâu mà mất, miệng ăn mắm ăn muối anh cứ nói xui không hà.
Ly nước quên uống, làm như hiểu đôi trẻ, nước đá tan chảy dài trong tim họ.
Í ! Mai nhà có đám tiệc gì hả em ?
Không, không có đám tiệc gì cả, chẳng qua là mời anh ăn cơm để cám ơn bó hoa và bánh kẹo hồi chiều của anh thôi.
Nam chồm chồm lên:
Sao sao em biết đó là của anh?
Hương cười nghịch ngợm rồi đưa tay vặt mũi Nam:
Em cảnh cáo anh, em biết về anh nhiều lắm đó, liệu mà đàng hoàng với em
Tuân lệnh nữ chúa của anh
Hương cười ngặt nghẽo
Đêm đó Hương về nói với mẹ cha trưa mai nấu cơm mời Nam ăn, cả nhà ai cũng mừng ra mặt. Cha lặng lẽ đi lấy chai rượu quý để dành ra lau chùi sạch sẽ, để trang trọng lên bàn. Hương nghĩ, sắp tới chắc phải về thăm quê nhà của Nam.
Tác Giả: Huynh Viet
Các Tin Khác