Một bài viết gây sốt cộng đồng mạng khiến hàng vạn người phải suy nghĩ – Đây chính là đạo đức nghề nghiệp:
Cô giúp việc đã làm việc cho gia đình tôi liên tục 10 năm nay, mấy hôm trước, cô ấy lần đầu tiên xin tôi cho nghỉ phép một tuần. Sau khi trở về nhà, tôi phát hiện ra cô ấy đã bọc lên chiếc sọt rác trong phòng bếp 7 chiếc túi đựng rác một cách ngay ngắn, cẩn thận.
Tôi cho rằng đây chính là đạo đức nghề nghiệp.
Năm trước đến Hồ Thanh Hải du lịch, quen biết một lái xe, chỉ có trình độ văn hóa tiểu học, nhưng mỗi ngày đều mặc áo sơ mi quần âu phẳng phiu, hôm nào cũng đến trước 10 phút để đợi khách, ghế ngồi mỗi ngày đều được lau sạch sẽ, trên xe đã chuẩn bị miễn phí một số đồ như: thùng rác để đựng rác, nước khoáng, khăn ướt, chăn mỏng để ngủ. Kèm theo một chiếc máy chụp hình, lặng lẽ chụp khoảnh khắc khách đang ngắm cảnh, hoặc những cảnh vật xa xa, lúc chia tay sẽ tặng lại cho khách.
Tôi cho rằng đây chính là đạo đức nghề nghiệp
Vì làm đồ dùng trong nhà nên tôi có quen biết một ông thợ mộc, ông ấy kinh doanh rất lớn, làm thủ công bằng tay thì vô cùng chậm chạp, trong suy nghĩ của mình, tôi thường hay dè bỉu chê bai những công việc mà không có tốc độ. Mặc dù hai kiện đồ đạc mà tôi đặt mua của ông không có giá trị lắm, nhưng mà lúc đo kích thước ông đã tự mình đến, ông nói làm như vậy là muốn “xem xem vách tường nhà của anh màu gì, dùng loại gỗ này có được hay không”. Lúc giao hàng ông ấy cũng đích thân đưa một nhân viên đến vì sợ sắp đặt không thích hợp, ông lo lắng ngay cả vị trí mà tôi đặt có thể cũng không phù hợp với dự tính của ông, ông vuốt ve những đầu gỗ bóng loáng trơn nhẵn với một ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tôi cho rằng đây chính là đạo đức nghề nghiệp
Khi học chơi tennis tại câu lạc bộ tennis có quen biết một vị huấn luyện viên, ông thu phí hơi đắt so với một số huấn luyện viên khác, nhưng chưa bao giờ thấy ông chiếm dụng thời gian của học viên để nhận điện thoại hay gọi điện thoại, hút thuốc, uống nước, đi vệ sinh, cũng không chào mời học viên mua thẻ hội viên, thiết bị vợt, nhưng nếu học viên có vấn đề cần hỏi ý kiến, ông có thể đưa ra câu trả lời tường tận và chuyên nghiệp nhất. Lý do của ông là: Thứ nhất – tôi là huấn luyện viên không phải là một chuyên gia cố vấn, cũng không phải là nhân viên bán hàng, thứ hai – học viên nộp tiền đăng ký học tennis nên việc phải tận dụng tối đa thời gian trên sân tập để nâng cao trình độ kỹ năng cho học viên là đạo đức nghề nghiệp của huấn luyện viên.
Tôi cho rằng đây chính là đạo đức nghề nghiệp
Trên thân những người này có một loại tài nguyên khống chế – giống như “giương cung mà không bắn” vì vậy mà sức mạnh đó kéo dài không dứt, đạo đức nghề nghiệp hiện nay đương nhiên trở thành một loại tài nguyên khan hiếm rồi. Tôi thường làm việc với rất nhiều người ở tầng lớp “tinh hoa của xã hội“. Tuy nhiên ngay cả trong tầng lớp này, có người “bưng bát cơm thịt lên ăn, đặt đũa xuống liền chửi thề” (ý nói một người có được cuộc sống đầy đủ nhưng vẫn luôn cảm thấy bất mãn), có người “thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày” (ý nói ở trong một hoàn cảnh dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hay thói hư tật xấu nơi đó).
Nhưng có thể thấy, đạo đức nghề nghiệp không nhất định phụ thuộc vào trình độ giáo dục, địa vị xã hội thậm chí tầm hiểu biết của mỗi người.
Tôi thực sự bị cuốn hút bởi những người hoàn toàn tập trung tinh thần vào nghề nghiệp của mình, cho dù nghề này là ghi dữ liệu hay là quét dọn đường phố… Họ làm điều này không vì bất kỳ ai mà bản thân mình mới là lý do lớn nhất, không làm một cách cẩu thả, không ứng phó, không mơ hồ, đem những việc bản thân mình đang làm xem như là sự kết nối giữa bản thân và thế giới.
Đây chính là đạt đến chỗ tôn nghiêm.
Theo NTDTV / ĐKN