Tỷ phú trẻ thơ LAURA - Truyện Ngắn
Ngày đăng: 23:55:05 29-09-2020 . Xem: 1307
Một tỷ phú Mỹ đi Australia, ông chọn quá cảnh tại Việt Nam hai ngày, Việt Nam là một trong ít quốc gia mà ông chưa đến, và ông nhớ đến món phở bò Việt Nam mà ông từng ăn tại Mỹ. Nhờ bạn ở lãnh sứ quán đưa đi tham quan Saigon, được bạn đãi ăn mấy món đặc sản Việt Nam, thích quá, ông nhờ bạn giúp làm thủ tục để được ở lại Việt Nam chơi 1 tuần. Bạn đưa ra Đà Nẳng, ông yêu cầu một khách sạn gần chợ để tự do đi bộ ăn vặt như người Việt, không cần sang trọng, chỉ cần sạch sẽ.
Đến khách sạn ông thầm để ý một cô gái phục vụ phòng, miệng luôn cười rất tươi và duyên dáng, nhìn đằng sau vóc dáng rất chuẩn, thắt đáy lưng ong, dáng đi khoan thai, yểu điệu trông đầy quyến rũ. Buổi chiều ông yêu cầu người phục vụ bàn ăn là cô gái ấy. Ông có dịp nhìn kỷ hơn khuôn mặt non tơ của cô gái, trông không được xinh đẹp lắm, không sắc sảo dao kéo mà ngồ ngộ duyên duyên, ông ưa nhìn đôi mắt thỏ dại mỗi khi nghe hỏi chuyện, nó như một cô gái ông từng xem trên phim. Vui vui ông hỏi thăm về cô qua người bạn, câu chuyện không đầu không đuôi, không kinh doanh không lợi nhuận, không tính toán làm ông rất thư thái, cô gái ngây ngô mắt thỏ trả lời, ông như lột bỏ mọi lo toan cuộc đời để ngô nghê đùa với dòng suối, với cỏ cây. Vui vui ông tặng tiền phục vụ hậu hỉ. tặng riêng cô gái 200 đô, cô gái đứng người sợ hãi, lại là đôi mắt thỏ dại nhìn ông.
Nhà tỷ phú không chịu đổi khách sạn và vẫn yêu cầu cô gái phục vụ, buổi sáng cô gái dẫn ông và bạn vào chợ ăn hàng. Báo hại bạn ông phải vội vã liên hệ chính quyền địa phương cho người bí mật bảo vệ. Cô gái ngây thơ không biết gì, vô tư cười trong trẻo lôi ông đi từ gian hàng này đến gian hàng khác, ông thích thú thưởng thức mỗi món một chút. Có đôi khi chợ đông, họ vô tình ngã vào nhau, ông lại ngửi thấy một mùi hương lạ từ cơ thể của cô, nó khen khét, thơm thơm hoang dại, nồng nồng mùi trinh nữ … Trưa ông đưa cô đi chơi Bà Nà, ông quên ngắm cảnh Bà Nà nổi tiếng ở Việt Nam vì bận ngắm đôi mắt tròn xoe thỏ dại, đang mở to kinh ngạc của cô, ngắm đôi môi xinh xinh tim tím vì lạnh, ông bận lắng nghe nhịp thở dồn dập thoang thoảng mùi hương con gái hoang dại mỗi khi cô co rút người nép vào ông vì sợ hãi độ cao …
Chiều hôm đó về sớm, ông lại biếu cô 1.000 đô, bằng số tiền lương hơn nửa năm của cô, lại là đôi mắt thỏ dại đang cuống quýt nhìn núi tiền. Tỷ phú về phòng nhìn ra phố xá Đà Nẳng, ông lại nhớ cô gái, nhớ cả mùi hương đồng cỏ dại từ cơ thể của cô, nhớ tấm thân mềm mại, thon thả, âm ấm … Ông quyết định gọi cho bạn,nói rằng rất thích cô gái, muốn ngủ với cô gái đêm nay và nói rằng đó không phải chỉ là dục vọng, bởi vì ông cũng muốn sẽ giúp cô đổi đời ít nhất là bằng kinh tế. Người bạn ở lãnh sự quán lắc đầu, nhưng ông nói riết bạn phải gọi chủ khách sạn. Khách sạn rất bất ngờ nhưng ngầm biết đây là những vi khách rất đặc biệt và rất giàu có, không dám làm mất lòng khách, ông khéo léo nói việc này tùy thuộc hoàn toàn vào cô gái chứ không phải ông, nhưng ông sẽ cố gắng giúp.
Ông bà chủ khách sạn gọi cô gái vào phòng riêng và hỏi:
Cô gái ôm miệng cười khúc khích. Ông chủ khách sạn bèn thuật lại toàn bộ ý kiến của khách, cô gái sững sờ, bà chủ hỏi tới hỏi lui nhiều lần cô chỉ cúi đầu lí nhí dạ con không biết. Đắn đo một lúc ông chủ nhìn vào mắt cô gái:
Nghe đến đây cô gái chợt bật khóc tức tửi, bà chủ dường như hiểu ý nên bảo chồng ra ngoài, bà ở lại với cô gái. Bà giải thích: ta xem ông khách này là người rất đàng hoàng, lại thành thật và rất giàu có, ông ta cỏ vẻ thích con thật lòng đấy, cả đời này chắc con sẽ không kiếm được ai hơn ông ấy đâu, theo ta, con nên ở với ông ấy đêm nay, ông thương con thật đấy và chắc chắn bảo đảm được đời sống cho con và cả gia đình con nữa. Cô gái cúi đầu im lặng, đoán biết ý bà chủ nói, ta ra ngoài một lúc để con suy nghĩ thêm, lát cô vào con cần phải quyết định, hãy cân nhắc thật kỷ cuộc sống hiện nay của mình và cả tình cảm của ông ấy dành cho con nữa.
Bà chủ khách sạn ra ngoài trao đổi với chồng, mình phải có trách nhiệm với cô ấy vì cô đang làm cho mình, phải hỏi cho ra lẽ rằng, ông người Mỹ ấy có thật lòng không và ông giúp được gì cho cô gái khi ông ra đi? Thống nhất rồi vợ chồng chủ khách sạn trình bày câu chuyện với ông tỷ phú và người bạn, rằng cô gái rất thích ông tỷ phú nhưng đang hoang mang, riêng khách sạn muốn biết làm sao ông tỷ phú có thể bảo đảm cuộc sống sau này cho cô gái. Cả hai người Mỹ lúng túng không trả lời được, bà chủ khách sạn gợi ý, có thể mua cho cô một căn nhà ở thành phố để cô và gia đình cô ở, và giúp vốn cho cô mở cửa hàng ở đó để sinh sống. Ông tỷ phú đồng ý, cám ơn và gởi thêm tiền biếu riêng khách sạn. Năm hôm sau khi cô gái và gia đình còn đang say sưa ngủ trong ngôi nhà mới, họ không biết rằng nhà tỷ phú Mỹ đã vừa ra đi.
Cô gái có thai. Hàng xóm dị nghị, không có chồng mà có thai, đi theo trai, là gái lỡ dại … Miệng đời chua chát không sống được, kể cả bà con nội ngoại, những người vốn không thích thấy cô đột nhiên giàu có, cô nghe lời gia đình bỏ vào Tuy Hòa mua một căn nhà nhỏ sống với đứa em gái đi theo giúp chị. Ở Đà Nẳng một năm sau ngôi nhà bị ngân hàng hóa giá vì cha cô và người anh trai cờ bạc, mẹ cô lam lũ trốn theo vào Tuy Hòa. Băng đảng xã hội đen truy sát, đòi tiền cha và anh của cô vào tận Tuy Hòa, cô buộc phải bán nhà trả nợ, tiền bạc mất hết, ba mẹ con vất vả mướn nhà trọ và mưu sinh bằng gánh xôi sáng bán cho học sinh. Cô sinh nở một bé gái bụ bẩm, da trắng, mắt trong xanh, tóc vàng. Đắn đo mãi cô chọn tên cho con là Laura vì khuôn mặt bé không giống lắm người Việt, vả lại cô nhớ hồi đó ông tỷ phú hay nhìn cô và nói “laugh, laugh…” (cười) mà cô nghe là Lau-Ra dù cũng không hiểu là gì. Hàng xóm nhà trọ phần đông là nghèo, họ rất thông cảm và ái ngại cho hoàn cảnh cô, đã nghèo lại gặp nhiều đoạn trường éo le, nên họ xúm vào yêu thương chăm sóc đứa bé, cô và gia đình như thấy sống lại, tìm được niềm vui mới để sống thông qua tình nghĩa làng xóm đậm đà. Cái nghèo đeo đẳng cô và gia đình mãi, đến khi bé Laura chuẩn bị vào lớp 1 thì mẹ cô phát hiện suy thận giai đoạn cuối, bệnh viện yêu cầu chạy lọc thận tuần 3 lần, túng bấn càng thêm túng bấn, cũng may hàng xóm khi thì cho mượn ít tiền, khi giữ hộ bé Laura ...
Một buổi chiều, có 2 chiếc ô tô bóng loáng dừng trên đường phía trước dãy phòng trọ, anh cảnh sát khu vực đi với 2 ông người Mỹ cao to và mấy người Việt ăn mặc quý phái, họ bước vào phòng trọ tìm người, hai người Mỹ kêu lên sững sốt khi thấy Laura.
Bố Laura qua đời đã 1 năm vì chứng ung thư, để di chúc cho mẹ Laura 10 triệu đô (một khoản tiền rất lớn) và thêm 300 triệu đô cho Laura nếu Laura ra đời. Tỷ phú trẻ thơ Laura đã tặng bệnh viện địa phương 10 máy chạy thận, phòng xét nghiệm sinh hóa, quỹ từ thiện … Laura trở về quê cha để học tập và kế thừa một phần sự nghiệp của cha mình. Mẹ Laura quyết định ở lại Việt Nam vì qua Mỹ không biết nói chuyện với ai, chơi với ai, và điều quan trọng nhất mẹ Laura phải trả cho xong món nợ ân tình của xóm trọ nghèo này, mà vốn dĩ cái nợ ân tình đời đời kiếp kiếp biết khi nào mà trả cho hết đây.
Tròn mười tám tuổi – cái tuổi theo luật pháp Mỹ được phép quyết định mà không cần phải thông qua giám hộ – Laura trở về Việt Nam, cô thực hiện di nguyện – dù không ai nói ra – của cha và mẹ mình. Ngày xưa cha cô vì cảm mến người con gái chất phát, vô tư, hồn nhiên và đặc biệt là có nụ cười ngây thơ, trong vắt ánh sáng thiên thần tuổi xanh, từ đó mà cha cô đã muốn mẹ cô trở thành một phần không thể thiếu của ông; Mẹ cô trong tâm tư sâu lắng nhất, dường như đã cảm nhận được điều đó nên tự nguyện đến với ông với cả tấm lòng, vậy nên khi sinh con, mẹ đã đặt tên con theo những hình ảnh rất xúc cảm trong mắt cha cô, hình ảnh “cười tươi sáng” của chính người vợ không hôn thú của mình. Laura đã lập ra quỹ từ thiện “Nụ cười trẻ thơ Việt Nam”, thực hiện nhiều việc trên khuôn mặt trẻ thơ Việt Nam: điều trị các dị tật bẩm sinh hay tai nạn trên mặt, vá sứt môi hàm ếch, các chứng bệnh trên cơ, xương mặt …
Duyên nợ ông trời xoay thật khéo: nụ cười lại đến với nụ cười để đi tìm nụ cười.
Đến khách sạn ông thầm để ý một cô gái phục vụ phòng, miệng luôn cười rất tươi và duyên dáng, nhìn đằng sau vóc dáng rất chuẩn, thắt đáy lưng ong, dáng đi khoan thai, yểu điệu trông đầy quyến rũ. Buổi chiều ông yêu cầu người phục vụ bàn ăn là cô gái ấy. Ông có dịp nhìn kỷ hơn khuôn mặt non tơ của cô gái, trông không được xinh đẹp lắm, không sắc sảo dao kéo mà ngồ ngộ duyên duyên, ông ưa nhìn đôi mắt thỏ dại mỗi khi nghe hỏi chuyện, nó như một cô gái ông từng xem trên phim. Vui vui ông hỏi thăm về cô qua người bạn, câu chuyện không đầu không đuôi, không kinh doanh không lợi nhuận, không tính toán làm ông rất thư thái, cô gái ngây ngô mắt thỏ trả lời, ông như lột bỏ mọi lo toan cuộc đời để ngô nghê đùa với dòng suối, với cỏ cây. Vui vui ông tặng tiền phục vụ hậu hỉ. tặng riêng cô gái 200 đô, cô gái đứng người sợ hãi, lại là đôi mắt thỏ dại nhìn ông.
Nhà tỷ phú không chịu đổi khách sạn và vẫn yêu cầu cô gái phục vụ, buổi sáng cô gái dẫn ông và bạn vào chợ ăn hàng. Báo hại bạn ông phải vội vã liên hệ chính quyền địa phương cho người bí mật bảo vệ. Cô gái ngây thơ không biết gì, vô tư cười trong trẻo lôi ông đi từ gian hàng này đến gian hàng khác, ông thích thú thưởng thức mỗi món một chút. Có đôi khi chợ đông, họ vô tình ngã vào nhau, ông lại ngửi thấy một mùi hương lạ từ cơ thể của cô, nó khen khét, thơm thơm hoang dại, nồng nồng mùi trinh nữ … Trưa ông đưa cô đi chơi Bà Nà, ông quên ngắm cảnh Bà Nà nổi tiếng ở Việt Nam vì bận ngắm đôi mắt tròn xoe thỏ dại, đang mở to kinh ngạc của cô, ngắm đôi môi xinh xinh tim tím vì lạnh, ông bận lắng nghe nhịp thở dồn dập thoang thoảng mùi hương con gái hoang dại mỗi khi cô co rút người nép vào ông vì sợ hãi độ cao …
Chiều hôm đó về sớm, ông lại biếu cô 1.000 đô, bằng số tiền lương hơn nửa năm của cô, lại là đôi mắt thỏ dại đang cuống quýt nhìn núi tiền. Tỷ phú về phòng nhìn ra phố xá Đà Nẳng, ông lại nhớ cô gái, nhớ cả mùi hương đồng cỏ dại từ cơ thể của cô, nhớ tấm thân mềm mại, thon thả, âm ấm … Ông quyết định gọi cho bạn,nói rằng rất thích cô gái, muốn ngủ với cô gái đêm nay và nói rằng đó không phải chỉ là dục vọng, bởi vì ông cũng muốn sẽ giúp cô đổi đời ít nhất là bằng kinh tế. Người bạn ở lãnh sự quán lắc đầu, nhưng ông nói riết bạn phải gọi chủ khách sạn. Khách sạn rất bất ngờ nhưng ngầm biết đây là những vi khách rất đặc biệt và rất giàu có, không dám làm mất lòng khách, ông khéo léo nói việc này tùy thuộc hoàn toàn vào cô gái chứ không phải ông, nhưng ông sẽ cố gắng giúp.
Ông bà chủ khách sạn gọi cô gái vào phòng riêng và hỏi:
- Hai hôm nay phục vụ, khách có phiền gì con không?
- Nghe câu hỏi như lo lắng, cô gái sợ hãi:
- Dạ không, dạ họ rất đàng hoàng ạ. Mà thưa ông bà họ phiền trách gì con không ạ?
- Không ta chỉ hỏi thế thôi. Con có cảm nhận hai vị khách ấy thế nào?
- Cô gái vô tư, phấn khởi khen ngợi ông khách, là chu đáo là lịch sự là biết thông cảm … người hầu phòng như cô, lại rất hào phóng. Bà chủ khách sạn xen vào:
- Con có thích ông Mỹ người cao cao không?
- Dạ có ạ, ông ấy luôn luôn tươi cười và cái gì mà con giới thiệu ông ấy đều rất thích, cứ hỏi đi hỏi lại mắc cười lắm ạ.
- Vậy con có chịu về làm việc nhà cho ông ấy không?
- Dạ chịu mà con chỉ sợ ông Mỹ ông nói mà con không hiểu gì cả.
- Nghe câu hỏi như lo lắng, cô gái sợ hãi:
- Dạ không, dạ họ rất đàng hoàng ạ. Mà thưa ông bà họ phiền trách gì con không ạ?
- Không ta chỉ hỏi thế thôi. Con có cảm nhận hai vị khách ấy thế nào?
- Cô gái vô tư, phấn khởi khen ngợi ông khách, là chu đáo là lịch sự là biết thông cảm … người hầu phòng như cô, lại rất hào phóng. Bà chủ khách sạn xen vào:
- Con có thích ông Mỹ người cao cao không?
- Dạ có ạ, ông ấy luôn luôn tươi cười và cái gì mà con giới thiệu ông ấy đều rất thích, cứ hỏi đi hỏi lại mắc cười lắm ạ.
- Vậy con có chịu về làm việc nhà cho ông ấy không?
- Dạ chịu mà con chỉ sợ ông Mỹ ông nói mà con không hiểu gì cả.
Cô gái ôm miệng cười khúc khích. Ông chủ khách sạn bèn thuật lại toàn bộ ý kiến của khách, cô gái sững sờ, bà chủ hỏi tới hỏi lui nhiều lần cô chỉ cúi đầu lí nhí dạ con không biết. Đắn đo một lúc ông chủ nhìn vào mắt cô gái:
- Việc này chỉ có cô mới giải quyết được, cô hãy suy nghĩ thật thấu đáo.
Nghe đến đây cô gái chợt bật khóc tức tửi, bà chủ dường như hiểu ý nên bảo chồng ra ngoài, bà ở lại với cô gái. Bà giải thích: ta xem ông khách này là người rất đàng hoàng, lại thành thật và rất giàu có, ông ta cỏ vẻ thích con thật lòng đấy, cả đời này chắc con sẽ không kiếm được ai hơn ông ấy đâu, theo ta, con nên ở với ông ấy đêm nay, ông thương con thật đấy và chắc chắn bảo đảm được đời sống cho con và cả gia đình con nữa. Cô gái cúi đầu im lặng, đoán biết ý bà chủ nói, ta ra ngoài một lúc để con suy nghĩ thêm, lát cô vào con cần phải quyết định, hãy cân nhắc thật kỷ cuộc sống hiện nay của mình và cả tình cảm của ông ấy dành cho con nữa.
Bà chủ khách sạn ra ngoài trao đổi với chồng, mình phải có trách nhiệm với cô ấy vì cô đang làm cho mình, phải hỏi cho ra lẽ rằng, ông người Mỹ ấy có thật lòng không và ông giúp được gì cho cô gái khi ông ra đi? Thống nhất rồi vợ chồng chủ khách sạn trình bày câu chuyện với ông tỷ phú và người bạn, rằng cô gái rất thích ông tỷ phú nhưng đang hoang mang, riêng khách sạn muốn biết làm sao ông tỷ phú có thể bảo đảm cuộc sống sau này cho cô gái. Cả hai người Mỹ lúng túng không trả lời được, bà chủ khách sạn gợi ý, có thể mua cho cô một căn nhà ở thành phố để cô và gia đình cô ở, và giúp vốn cho cô mở cửa hàng ở đó để sinh sống. Ông tỷ phú đồng ý, cám ơn và gởi thêm tiền biếu riêng khách sạn. Năm hôm sau khi cô gái và gia đình còn đang say sưa ngủ trong ngôi nhà mới, họ không biết rằng nhà tỷ phú Mỹ đã vừa ra đi.
Cô gái có thai. Hàng xóm dị nghị, không có chồng mà có thai, đi theo trai, là gái lỡ dại … Miệng đời chua chát không sống được, kể cả bà con nội ngoại, những người vốn không thích thấy cô đột nhiên giàu có, cô nghe lời gia đình bỏ vào Tuy Hòa mua một căn nhà nhỏ sống với đứa em gái đi theo giúp chị. Ở Đà Nẳng một năm sau ngôi nhà bị ngân hàng hóa giá vì cha cô và người anh trai cờ bạc, mẹ cô lam lũ trốn theo vào Tuy Hòa. Băng đảng xã hội đen truy sát, đòi tiền cha và anh của cô vào tận Tuy Hòa, cô buộc phải bán nhà trả nợ, tiền bạc mất hết, ba mẹ con vất vả mướn nhà trọ và mưu sinh bằng gánh xôi sáng bán cho học sinh. Cô sinh nở một bé gái bụ bẩm, da trắng, mắt trong xanh, tóc vàng. Đắn đo mãi cô chọn tên cho con là Laura vì khuôn mặt bé không giống lắm người Việt, vả lại cô nhớ hồi đó ông tỷ phú hay nhìn cô và nói “laugh, laugh…” (cười) mà cô nghe là Lau-Ra dù cũng không hiểu là gì. Hàng xóm nhà trọ phần đông là nghèo, họ rất thông cảm và ái ngại cho hoàn cảnh cô, đã nghèo lại gặp nhiều đoạn trường éo le, nên họ xúm vào yêu thương chăm sóc đứa bé, cô và gia đình như thấy sống lại, tìm được niềm vui mới để sống thông qua tình nghĩa làng xóm đậm đà. Cái nghèo đeo đẳng cô và gia đình mãi, đến khi bé Laura chuẩn bị vào lớp 1 thì mẹ cô phát hiện suy thận giai đoạn cuối, bệnh viện yêu cầu chạy lọc thận tuần 3 lần, túng bấn càng thêm túng bấn, cũng may hàng xóm khi thì cho mượn ít tiền, khi giữ hộ bé Laura ...
Một buổi chiều, có 2 chiếc ô tô bóng loáng dừng trên đường phía trước dãy phòng trọ, anh cảnh sát khu vực đi với 2 ông người Mỹ cao to và mấy người Việt ăn mặc quý phái, họ bước vào phòng trọ tìm người, hai người Mỹ kêu lên sững sốt khi thấy Laura.
Bố Laura qua đời đã 1 năm vì chứng ung thư, để di chúc cho mẹ Laura 10 triệu đô (một khoản tiền rất lớn) và thêm 300 triệu đô cho Laura nếu Laura ra đời. Tỷ phú trẻ thơ Laura đã tặng bệnh viện địa phương 10 máy chạy thận, phòng xét nghiệm sinh hóa, quỹ từ thiện … Laura trở về quê cha để học tập và kế thừa một phần sự nghiệp của cha mình. Mẹ Laura quyết định ở lại Việt Nam vì qua Mỹ không biết nói chuyện với ai, chơi với ai, và điều quan trọng nhất mẹ Laura phải trả cho xong món nợ ân tình của xóm trọ nghèo này, mà vốn dĩ cái nợ ân tình đời đời kiếp kiếp biết khi nào mà trả cho hết đây.
Tròn mười tám tuổi – cái tuổi theo luật pháp Mỹ được phép quyết định mà không cần phải thông qua giám hộ – Laura trở về Việt Nam, cô thực hiện di nguyện – dù không ai nói ra – của cha và mẹ mình. Ngày xưa cha cô vì cảm mến người con gái chất phát, vô tư, hồn nhiên và đặc biệt là có nụ cười ngây thơ, trong vắt ánh sáng thiên thần tuổi xanh, từ đó mà cha cô đã muốn mẹ cô trở thành một phần không thể thiếu của ông; Mẹ cô trong tâm tư sâu lắng nhất, dường như đã cảm nhận được điều đó nên tự nguyện đến với ông với cả tấm lòng, vậy nên khi sinh con, mẹ đã đặt tên con theo những hình ảnh rất xúc cảm trong mắt cha cô, hình ảnh “cười tươi sáng” của chính người vợ không hôn thú của mình. Laura đã lập ra quỹ từ thiện “Nụ cười trẻ thơ Việt Nam”, thực hiện nhiều việc trên khuôn mặt trẻ thơ Việt Nam: điều trị các dị tật bẩm sinh hay tai nạn trên mặt, vá sứt môi hàm ếch, các chứng bệnh trên cơ, xương mặt …
Duyên nợ ông trời xoay thật khéo: nụ cười lại đến với nụ cười để đi tìm nụ cười.
Tác giả: Tâm Quang - Huỳnh Việt
Các Tin Khác