Thiên lý độc hành
Đã mấy nghìn năm đợi mỏi mòn. Bóng người cô độc dẫm hoàng hôn. Bởi ta hồn đá phơi màu ...
Đã mấy nghìn năm đợi mỏi mòn. Bóng người cô độc dẫm hoàng hôn. Bởi ta hồn đá phơi màu ...
Mây bay không hẹn tháng ngày, Dòng tâm chảy mãi ai hay xuân nào! Xuân em đã có trăng sao, Xuân ta đã có nẻo vào chân như.
Một mình con, một đêm dài dằng dặc, Năm vóc sát đất, cúi đầu phủ phục. Con lạy xuống, để một lần đối diện, Với vụng về khờ dại trong con!
Sau những lần vãng cảnh Chùa Hương và những thắng cảnh Già lam của đât nước. PGS.TS Cù Lệ Duyên đã bén duyên với Âm nhac Phật giáo. Điều đặc biệt chúng tôi nhận thấy là các ca khúc mà chị sáng tác khác hẳn với dòng nhạc Phật giáo đã có mà chúng ta từng được nghe
Rồi ngày ấy anh trở về phố cũ Giữa con đường còn rợp khói tang thương
Tác giả: Hội Viên Thi Đàn Thể loại thơ: Thơ 8 chữ Thời kỳ thơ: Thơ hiện đại Nội dung thơ: Thơ tình
Ta có tình yêu rất đượm nồng, Yêu đời yêu lẫn cả non sông, Tình yêu chan chứa trên hoàn vũ Không thể yêu riêng khách má hồng!
Thân thiết quá dễ trở nên nhàm chán Dễ buông lời.. ngao ngán cõi lòng nhau, Nếu trân kính như buổi vừa kết bạn Dù xa xôi vẫn đẹp thuở ban đầu.
Tận dụng được lòng hiến dâng giữa đạo và đời là sự diệu kỳ cao cả, thế nhân chỉ có thể nhìn ra nét mầu nhiệm viên dung đó khi tâm thoát khỏi vòng biệt phân hý luận. Cám ơn đêm và trăng.
Nếu có thể lau khô dòng lệ Thì em ơi, sông biển cạn bao lần Nếu có thể đời không hưng phế Hoa mùa thu và lá rụng mùa xuân.
Hàng thông vút thắm chọc trời Chiều về tĩnh lặng, ngó đời bon chen Lắng lòng nghe tiếng Kinh Hiền Là đây, cảnh tịnh giữa miền phù du Không tu, cũng gọi là tu
Ngài giờ là một thiền sư, Cha ngài từ thuở giã từ trần gian Ngài còn đang ở đạo tràng Học thiền, tắm gội ánh vàng Thế Tôn,
Phận nghèo nên phải đi xa Kiếm cơm kiếm áo cho con ta xài Lang thang xa xứ lạc loài Lai lưng làm lụng với hai tay trần Sáng trưa chiều tối cơm phần Được đem đóng hộp ăn dần qua loa Tính ra trong tháng chi tiêu Làm sao gửi được nhiều nhiều về quê Thế nên mải miết thêm giờ Tăng ca hết cỡ hết giờ thêm lương Kẻo không rỗi rãi lại thương Đàn con nhỏ dại phương xa quê nhà Vài năm ta sẽ về mà Ta lại xây nhà to nhất làng ta Cả làng trầm trồ xuýt xoa Nhà thằng cu tý kiều xa mới về. Bài th
Người con trai ấy có hoài bão, có chí hướng mà mình giữ chặt người ấy cho riêng mình thì người ấy sẽ không có hạnh phúc. Người ấy có một năng lượng mà mình đem nhốt năng lượng đó lại thì chỉ làm khổ người yêu và làm khổ chính mình thôi.
Nhiều lắm trăm năm một kiếp người Đến rồi ai cũng phải Đi thôi. Hãy sống sao cho đầy ý nghĩa Để buổi xuôi tay miệng mĩm cười...
Thế mà những oan trái cuộc đời đè lên đôi vai gầy những khó khăn những tưởng sẻ qua khỏi!
Hiểu, thương đời sâu xa..Em hãy CƯỜI như Phật Nét bao dung, hiền hòa.
Mẹ tôi đôi mắt đã mờ Đôi tai đã lảng, đôi chân đã mòn. Thời gian chồng chất héo hon Lưng còng, tay yếu, răng còn nhai chi?
Dõi theo hành trình thơ của Vũ Hoàng Chương ta thấy có nhiều thay đổi, trong đó có khúc quanh quan trọng là việc cho ra đời tập thơ Lửa từ bi – một tập thơ được viết ra từ ánh sáng ngọn lửa tự thiêu của Hòa thượng Thích Quảng Đức trong cuộc đấu tranh vì tự do, hòa bình, vì Phật pháp và vì dân tộc.
Bài vở đóng góp, xin gởi về Ban biên tập qua địa chỉ email: thichnhatchieu@gmail.com
Ghi rõ nguồn www.hoasendatviet.com - Hoa Sen Đất Việt khi bạn phát hành lại thông tin từ website này.
Copyright by Lotus is traditional flower of Vietnam - www.hoasendatviet.com. Designed by HSĐV