Bạch mã hoàng tử
Ngày đăng: 13:27:11 23-03-2015 . Xem: 963
Hoàng tử Anan được sinh ra trong một đêm mưa gió bão bùng, mây giăng vần vũ. Dân chúng thành Tì Xá Li gọi ngài là Hoàng Tử Bạch Mã vì nước da và tóc ngài trắng như da con bạch mã. Nét đẹp thiên thần ấy được mọi người khắp nơi trong kinh thành yêu thích và hoàng tử được vẽ trên các bức tranh, khắc trên các bình gốm và thêu trên những bức rèm treo tường. Họ cho rằng vị hoàng tử đem lại may mắn, bình an và thịnh vượng nên ai nấy đều muốn có bức tranh trong nhà. Các hoạ sĩ ăn nên làm ra vì người đặt mua hàng ngày càng đông. Tuy nhiên có một điều cần chú ý là các hoạ sỹ khác nhau vẽ vị hoàng tử với gương mặt và kiểu dáng khác nhau bởi vì chưa ai biết gương mặt thật của hoàng tử ra sao. Kể từ khi hoàng gia tuyên bố hoàng hậu hạ sinh hoàng tử, vị hoàng tử có bao giờ xuất hiện trước công chúng đâu, kể cả các quần thần ra vào triều cũng chẳng được diện kiến hoàng tử. Mọi câu chuyện về hình dáng hay vẻ đẹp về vị hoàng tử thân yêu của họ đều là tin đồn, truyền tai nhau mà thôi. Thực chất thế nào thì không ai biết được.
Hoàng hậu Mataya buồn rầu nhìn đứa con chào đời, người không ra người mà ngựa cũng không ra ngựa. Với gương mặt và phần thân là người nhưng từ phần bụng trở xuống, hoàng tử mang thân một con ngựa. Đặc biệt nhất là toàn thân đều màu trắng, ban đêm phát ra ánh sáng chói chang như ánh mặt trời và không ai tới gần được. Vua Tahasa đau khổ và oán trách bản thân không biết đã làm gì sai mà sinh ra đứa con như vậy. Ngài ra lệnh hoàng tử bị cấm cung mãi mãi, không được ra ngoài, không được xuất hiện trước công chúng. Đến tuổi cặp kê, hoàng hậu chọn một cung nữ xinh đẹp làm vợ hoàng tử nhưng hai người chỉ có thể làm bạn, không thể sống đời vợ chồng được. Ngày nọ nhằm ngày rằm, vợ hoàng tử, nàng Masala đi viếng chùa và mời nhiều vị sư về hoàng cung để cúng dường, tụng kinh cầu an và thuyết pháp cho hoàng hậu và các cung nữ nghe. Tiếng kinh cầu vang vọng vào tận bên trong cung, xuyên qua những bức rèm và sự che chắn của các bức tường và lọt vào tai hoàng tử. Chàng đứng bật dậy nghe ngóng, một niềm hạnh phúc tràn ngập cả châu thân. Nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, chàng quyết định trốn cung.
Hoàng tử rời hoàng cung ngay trong đêm hôm đó. Lần đầu tiên hít thở không khí trong lành bên ngoài hoàng cung, chàng hoà mình vào dòng người bất tận. Chàng sử dụng một tấm vải quấn quanh người che chắn mình ngựa của mình và cứ thế băng qua những thành thị, những cánh đồng, những vườn cây ăn trái và những cánh rừng bạt ngàn. Đến một ngôi làng nhỏ, nhìn thấy cảnh thanh bình và người dân chất phát, chàng ở lại đây và bắt đầu làm việc cho một tiệm nước trong làng. Mỗi ngày chàng ăn mặc che kín thân thể, đêm đến chàng trùm chăn từ đầu đến chân mà ngủ. Cứ như thế ngày lại ngày trôi qua, vị hoàng tử ngày nào làm công việc của một người giúp việc, bưng bê nước mời khách. Mọi người nghĩ chàng có khiếm khuyết trên cơ thể nên mới ăn mặc như vậy nên cũng không hỏi han gì và để chàng tự nhiên làm công việc của mình.
Một ngày nọ, một vị mặc y vàng rực rỡ xuất hiện trước tiệm nước. Đầu ông không một sợi tóc, thân hình gầy gò nhưng dáng đứng thẳng. Tay ông ôm bình bát trước bụng và miệng lầm rầm niệm kinh. Chàng ngạc nhiên không biết ông ta đứng đó làm gì nên rót nước mời ông ấy. Người đàn ông nhận lấy nước, uống một hơi rồi cảm tạ bước đi sang nhà bên cạnh. Chàng để ý thấy có người mang cơm để vào bình bát rồi người đàn ông cảm tạ bước đi. Ngày hôm sau ông mặc y này tiếp tục xuất hiện và chàng cũng mời ông nước như ngày hôm trước. Điều khiến chàng chú ý là vẻ mặt an nhiên, bước đi thanh thoát và hình ảnh người khác cung kính bỏ cơm vào bình bát của ông. Một ngày chàng buộc miệng hỏi: “Ông ơi, ông là ai vậy? Sao ngày nào ông cũng đi xin cơm của người ta?”. Vị mặc y vàng trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng từng chữ một: “Ta là con của Thế Tôn. Chân ta đi khắp nơi, bầu trời là bạn, mặt đất là nhà, cỏ cây là người thân. Ta đi không phải để đến bởi vì ta có đi đâu mà đến và đã đến rồi thì cần gì phải đi nữa”. Hoàng tử không hiểu hết những gì ông nói nhưng thấy ông nhắc tới việc đi khắp nơi nên cũng buộc miệng hỏi: “Tôi đi theo ông được không? Tôi thích đi khắp nơi học nhiều điều hay, biết nhiều cái đẹp, gặp gỡ nhiều người”. Vị mặc y vàng đáp: “Ta đi không phải là vì những thứ đó, ta chỉ muốn tìm và nhận diện chính ta mà thôi. Nếu muốn đi theo ta cũng được, ngày mai trước khi mặt trời mọc, gặp ta ở đầu làng”.
Thế là hoàng tử bạch mã đi theo vị mặc y vàng mà người đời gọi ông là nhà sư. Việc đi xin cơm ăn trước khi trời đứng bóng gọi là khất thực hay hóa duyên. Chàng bắt đầu học các bài kinh từ sư phụ của mình như kinh Quán Niệm Hơi Thở, Kinh Từ Bi, Kinh Người Biết Sống Một Mình... Rồi chàng học thiền, nào là thiền hành, thiền toạ, thiền nằm, thiền ăn cơm... Mỗi bài học và thực tập đều mang đến cho chàng niềm vui và hạnh phúc không thể nào tả hết được. Chàng nhớ ngày sư phụ xuống tóc cho chàng và trở thành một vị sa di, bắt đầu tập tành con đường tu học. Ngày đó là ngày trăng rằm, biết gốc gác và thân thể nửa người nửa thú của hoàng tử, sư phụ dạy: “Con người sinh ra không phải ai cũng hoàn hảo, khuyết tật nhưng không khuyết tâm. Nếu tâm con trong sáng và tĩnh lặng như mặt nước đêm trăng thì thân thể xấu xí này không phải là một trở ngại. Con không cần che giấu thân thể của mình.” Hoàng tử con vua Tahasa nay đã trở thành nhà sư, mặc y, mang bát đi khắp phố phường khất thực, xin từng miếng ăn theo đuổi sự nghiệp tu tập. Nhà sư trẻ không còn che giấu thân thể của mình và bước đi đường hoàng giữa thanh thiên bạch nhật.
Hai mươi năm tu học, nhà sư hiểu thế nào là khổ đau, là con đường tiêu trừ khổ đau và thực tập để có hạnh phúc đích thực trong giây phút hiện tại. Sư phụ đã viên tịch vài năm trước đó. Trước khi ra đi, sư phụ dạy nhà sư rằng: “Này đệ tử, con là tiếp nối của ta, là tiếp nối của chư Phật mười phương. Đây là giờ phút đánh dấu ta hoàn toàn tắt ngấm, tắt ngấm mọi phiền não, mọi pháp thiện lẫn bất thiện, ta chỉ muốn chia sẻ với con một điều, hãy yêu thương muôn loài hết lòng và muốn làm được thế, hãy gìn giữ chính mình, đi vào thế gian nhưng không bị dính mắc bởi các pháp thế gian”. Nhà sư lắng nghe lời sư phụ mình căn dặn và từ đó thưòng xuyên soi rọi bản thân để được như sư phụ, như sư tổ, như chư Phật, như các vị Bồ tát.
Tin đồn về nhà sư nửa người nửa thú lan đến tận kinh thành xa xôi và lọt vào hoàng cung xa thẳm. Hoàng hậu ngờ ngợ đó là còn trai mình nên cho gọi quân lính tức tốc mời cho được nhà sư đó về triều thuyết pháp. Nhà sư về đến hoàng cung, đức vua và hoàng hậu vừa mừng vừa tủi. Mừng vì gặp lại đứa con trai bây giờ đã trung niên, tủi vì họ đã già mà vẫn chưa có con trai nối dỗi. Nhà sư với gương mặt trắng toát, toả ra ánh hào quang kỳ lạ, cất tiếng pháp vang dội khắp núi rừng: “Hỡi những người thân yêu, có gì được gọi là ta, ta chẳng là ai giữa thế giới này. Vạn vật nương nhau mà sống, yêu thương người chính là yêu thương ta, chăm sóc ta là chăm sóc cho người”. Tiếng nói như sư tử hống làm rung chuyển cả kinh thành. Tấm thân ngựa tan chảy và đôi chân người mọc ra, vị hoàng tử khi xưa đã có đôi chân đi đứng bình thường như bao người.
Nhà sư ở lại hoàng cung một thời gian, thuyết pháp cho cha mẹ nghe và trò chuyện với thần dân. Sau đó nhà sư lên đường tiếp nối sự nghiệp của sư phụ mình. Về sau nhà sư tu tập đạt hạnh của một vị Phật Độc giác, sống an nhiên tự tại giữa núi rừng, làm bạn với muôn thú và cỏ cây.
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký