Ông thần đèn
Ngày đăng: 11:57:55 25-03-2015 . Xem: 999
Bob là một cậu bé khoảng 13 tuổi, học trong trường trung học cấp hai trong thị trấn. Với tạng người ốm yếu nên cậu thường hay bị các bạn cùng lớp bắt nạt. Cậu mơ ước mình được cao lớn, có nhiều sức khoẻ để không ai bắt nạt nữa. Một ngày trên đường đi học về cậu nhặt được một cây đèn kiểu Ả Rập nằm chổng chơ trên đường. Thấy nó đẹp và nghĩ chắc là có ai đánh rơi nên cậu nhặt lên đem về nhà và đặt trên bàn học trong phòng ngủ. Tối hôm đó cậu làm bài tập đến khuya nên quên khuấy là mình có nhặt được cây đèn. Cậu đi ngủ một mạch đến sáng. Sáng hôm sau cậu bị một nhóm bạt bắt nạt, lấy hết thức ăn mang theo nên cậu uất ức nhịn đói đến chiều. Chiều đi học về, cậu buồn bã đi vào phòng ngủ. Mẹ cậu đem thức ăn vào phòng, nghĩ con mình bị ốm nên mang thuốc cảm cho cậu uống rồi khuyên cậu đi nghỉ sớm. Tối hôm đó, nhớ lại việc bị bắt nạt hồi sáng, cậu tức mình quăng bẹt quyển sách đang đọc vào tường. Quyển sách rơi xuống trúng cái đèn làm nó văng lên giường cạnh bên cậu. Bob nhặt nó lên và dùng tay lau chùi vài lớp bụi đất nằm trên thành đèn. Ngay lập tức cái đèn bốc cháy, khói bốc mù mịt toả ra từ chóp đèn. Khói lớn dần và một ông thần với vẻ mặt hiền hoà hiện ra.
Bob không tỏ vẻ sợ hãi mà ngược lại hỏi: “Ông là thần đèn hả, có phải Aladin sai ông đến đây không?”. Thần đèn: “Đúng thế, ta là thần đèn hiền hậu, nhưng không phải do Aladin sai ta đến mà chính ông chủ sai ta đến.” Bob: “Ông chủ nào? Ai là ông chủ của ông?” Thần đèn: “Ông là ông chủ nhỏ Bob của tôi. Ta có phát nguyện ai cầm đến cái đèn này thì ta sẽ cho người đó và thực hiện cho người đó ba điều ước. Bây giờ ông chủ muốn ước gì?”. Bob mừng rỡ nói liền: “ Ta muốn ông ngay lập tức xử lý thằng Kent và nhóm bạn của nó. Chúng nó luôn ăn hiếp tôi và bắt nạt tôi.” Vừa mới nói xong, thần đèn lập tức biến đổi sắc mặt, toàn thân đen đúa, đôi mắt đỏ rực, hai cánh tay bốc cháy, cất giọng khàn đặc nói với Bob, khiến Bob thụt lùi lại thành giường, tỏ vẻ hết sức sợ hãi. Thần đèn: “Ta là thần đèn độc ác, ta xin phục vụ ông chủ, ông chủ muốn hãm hại ai hay xử lý ai, cứ sai khiến ta, ông chủ sẽ được toại nguyện.” Bob hớt hải: “Sao khi nãy ông là thần đèn hiền hậu, bây giờ lại là thần đèn độc ác?” Thần đèn cười lớn làm rung rinh cả căn phòng: “Đó là tuỳ thuộc vào ước muốn của ông chủ. Nếu ông chủ ước muốn hiền hậu, ta sẽ là thần đèn hiền hậu. Nếu ông chủ ước muốn độc ác, ta sẽ là thần đèn độc ác. Thần đèn hiền hậu chỉ chuyên cứu người. Thần đèn độc ác chỉ chuyển giết người thôi. Ông chủ muốn ta giết kẻ nào?” Bob giựt mình nên rút lại lời nói nhanh: “Không không, ta không muốn ông giết ai cả, bây giờ ta chỉ muốn ông bảo vệ ta không bị bắt nạt thôi.” Nói xong, lập tức biến thành thần đèn hiền hậu khi nãy, toàn thân toả ra ánh sáng dễ chịu.
Ba ước mơ của Bob được thực hiện. Thứ nhất, khi Bob bị bắt nạt, cậu chay nhanh hơn bất cứ ai nên cậu thoát được đám bạn phá phách. Thứ hai, khi Bob ốm yếu, không khoẻ, cậu dùng được đúng thuốc và mau khoẻ mạnh ngay. Thứ tư, mỗi khi làm bài tập gặp chỗ không hiểu, thần đèn biến thành thầy giáo giảng bài cho cậu hiểu và cậu làm bài dễ dàng. Thần đèn hiền hậu trở thành người bạn tâm giao của cậu. Nếu cậu khởi tâm xấu xa và có ước muốn xấu xa, thần đèn lập tức biến thành thần đèn độc ác. Dĩ nhiên Bob không muốn như thế cho nên cậu phải rèn luyện cho tâm của mình lúc nào cũng hiền hậu, suy nghĩ hiền hậu và ước muốn hiền hậu. Chính vì thế thần đèn hiền hậu lúc nào cũng có mặt cho cậu và giúp cậu rất nhiều. Ba mẹ Bob ngạc nhiên vì cậu không còn than vãn về việc bị bắt nạt trong lớp, súc khoẻ cậu tốt hơn, chơi được nhiều trò thể thao hơn và điểm số của cậu ngày càng được cải thiện.
Không bắt nạt được Bob, đám bạn phá phách tức giận và tìm hiểu nguyên nhân vì sao cậu lại trở nên khoẻ mạnh và chạy nhanh như vậy. Chúng đặt máy camera trong phòng cậu và khám phá ra thần đèn ngấm ngầm giúp cậu. Chúng tìm cách đánh cắp cây đèn khi cậu đi học. Chúng đột nhập vào nhà và lấy cái đèn đi. Buổi chiều hôm đó về nhà không thấy cây đèn, nghĩ rằng thần đèn bỏ mình mà đi, Bob bật khóc. Nhưng sau đó cậu bình tĩnh trở lại. Cậu tự nhủ: “Thần đèn đã giúp mình nhiều rồi, bây giờ chắc ông ấy đi giúp người khác thôi. Mình đã có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân và đủ sức khoẻ để học hành rồi.” Sau đó cậu ngước lên trời cao và thầm cảm ơn: “Cám ơn thần đèn đã giúp con. Ông hãy đi và giúp mọi người nữa nhé.”
Đám bạn hí hửng đem cái đèn vào khu vườn nhà chúng. Cả đám thay nhau lau bụi trên thân đèn. Hàng trăm ông thần đèn xuất hiện trong ánh sáng dễ chịu. Một đứa nói: “Ông đi xử lý thằng Bob cho tôi.” Đứa khác: “Đến nhà ông thầy Toán lấy đáp án cho tôi.” Đứa nữa: “Qua nhà cô dạy Văn cho bà ta một trận, bà ấy dám cho tôi điểm không.” Đứa nào đứa nấy tranh nhau ước muốn độc địa. Khi chúng vừa dứt lời ngay lập tức hàng trăm ông thần đèn hiền hậu biến thành hàng trăm thần đèn độc ác, toàn thân đen đúa, đôi mắt đỏ rực, đôi bàn tay cháy xém, cất giọng ồm ồm: “Các người có thật muốn ta làm như thế không?” Không được chuẩn bị trước và quá sợ hãi cả đám tháo bỏ chạy, có đứa vãi cả ra quần, có đứa bỏ quên giày dép, có đứa bỏ quên cặp vở. Vừa chạy chúng vừa la lên: “Ma tụi bây ơi, chạy thôi, thằng Bob nó chơi với ma.” Các thần đèn đi vào lại bên trong cây đèn. Cây đèn lại bị bỏ rơi trong vườn, chờ đợi lọt vào tay một cô bé hay cậu bé nào đó, người mà có tấm lòng nhân hậu.
Nói về Bob, khi thần đèn đi rồi, cậu bắt đầu thực tập việc giúp đỡ người khác như thần đèn đã giúp cậu. Gặp người bạn nào bị bắt nạt, cậu ra tay cản ngăn và khuyên răn đám bạn. Gặp mấy đứa trẻ yếu đuối, cậu khuyên tấn chúng chơi thể thao và dạy cho chúng chơi một số trò để tăng cường sức khoẻ. Gặp các bạn cùng lớp học yếu, cậu dạy kèm cho chúng để mọi người đều học giỏi, cùng khoẻ, cùng tiến bộ. Chẳng bao lâu, ai nấy đều yêu mến Bob. Bob ước rằng mình là một ông thần đèn để có thể đi khắp thế gian giúp đỡ mấy đửa trẻ yếu đuối hoặc gặp khó khăn. Vừa ước nguyện xong, thân thể cậu mềm ra rồi tan chảy, bốc lên thành làn khói trắng bay vào cây đèn cầy. Trong đêm giáng sinh, một đứa trẻ thắp cây đèn cầy lên thì Bob hiện ra dưới hình dáng ông già Noel. Đứa trẻ tròn xoe đôi mắt hỏi: “Ông ơi, ông là ông già Noel hả? Ông có mang quà cho con không?” Bob dịu dàng nói với đứa trẻ: “Thưa ông chủ nhỏ, ta không phải là ông già Noel, ta là thần đèn cầy, ông chủ nhỏ muốn món quà gì, ta sẽ hiến tặng món quà đó cho ông chủ?” Đứa trẻ cười nức nẻ nói món quà nó muốn cho Bob nghe. Bob sung sướng bay đi thực hiện công việc đầu tiên của một ông thần đèn cầy.
Vậy đó mấy đứa nhỏ. Nếu các con suy nghĩ dễ thương, hành động dễ thương, nói lời dễ thương, những điều dễ thương sẽ đến với mình, những người dễ thương sẽ đến với mình. Và hơn hết mình sẽ trở thành những điều dễ thương. Như cậu bé Bob kia, ước muốn dễ thương nên được làm bạn với thần đèn hiền hậu và sau đó trở thành thần đèn cầy đem điều dễ thương đến nhiều đứa trẻ khác. Còn đám bạn phá phách chuyên bắt nạt cậu vì suy nghĩ độc ác nên gặp phải không chỉ một mà hàng trăm thần đèn độc ác phải bỏ chạy tán loạn. Các con còn nhỏ, chắc chắn muốn trở thành thần đèn hiền hậu, muốn trở thành như Bob, không chỉ giúp được cho bản thân mà còn giúp nhiều người khác. Một ngày nào đó các con sẽ gặp thần đèn, sẽ mơ ước, sẽ khát vọng, sẽ đi vào cuộc đời. Nếu muốn làm bạn, hãy làm bạn với người dễ thương. Nếu muốn mơ ước, hãy mơ ước điều dễ thương. Nếu muốn đi vào cuộc đời, hãy lựa chọn cho mình con đường dễ thương. Nhớ nhé, các em nhỏ.
Bob không tỏ vẻ sợ hãi mà ngược lại hỏi: “Ông là thần đèn hả, có phải Aladin sai ông đến đây không?”. Thần đèn: “Đúng thế, ta là thần đèn hiền hậu, nhưng không phải do Aladin sai ta đến mà chính ông chủ sai ta đến.” Bob: “Ông chủ nào? Ai là ông chủ của ông?” Thần đèn: “Ông là ông chủ nhỏ Bob của tôi. Ta có phát nguyện ai cầm đến cái đèn này thì ta sẽ cho người đó và thực hiện cho người đó ba điều ước. Bây giờ ông chủ muốn ước gì?”. Bob mừng rỡ nói liền: “ Ta muốn ông ngay lập tức xử lý thằng Kent và nhóm bạn của nó. Chúng nó luôn ăn hiếp tôi và bắt nạt tôi.” Vừa mới nói xong, thần đèn lập tức biến đổi sắc mặt, toàn thân đen đúa, đôi mắt đỏ rực, hai cánh tay bốc cháy, cất giọng khàn đặc nói với Bob, khiến Bob thụt lùi lại thành giường, tỏ vẻ hết sức sợ hãi. Thần đèn: “Ta là thần đèn độc ác, ta xin phục vụ ông chủ, ông chủ muốn hãm hại ai hay xử lý ai, cứ sai khiến ta, ông chủ sẽ được toại nguyện.” Bob hớt hải: “Sao khi nãy ông là thần đèn hiền hậu, bây giờ lại là thần đèn độc ác?” Thần đèn cười lớn làm rung rinh cả căn phòng: “Đó là tuỳ thuộc vào ước muốn của ông chủ. Nếu ông chủ ước muốn hiền hậu, ta sẽ là thần đèn hiền hậu. Nếu ông chủ ước muốn độc ác, ta sẽ là thần đèn độc ác. Thần đèn hiền hậu chỉ chuyên cứu người. Thần đèn độc ác chỉ chuyển giết người thôi. Ông chủ muốn ta giết kẻ nào?” Bob giựt mình nên rút lại lời nói nhanh: “Không không, ta không muốn ông giết ai cả, bây giờ ta chỉ muốn ông bảo vệ ta không bị bắt nạt thôi.” Nói xong, lập tức biến thành thần đèn hiền hậu khi nãy, toàn thân toả ra ánh sáng dễ chịu.
Ba ước mơ của Bob được thực hiện. Thứ nhất, khi Bob bị bắt nạt, cậu chay nhanh hơn bất cứ ai nên cậu thoát được đám bạn phá phách. Thứ hai, khi Bob ốm yếu, không khoẻ, cậu dùng được đúng thuốc và mau khoẻ mạnh ngay. Thứ tư, mỗi khi làm bài tập gặp chỗ không hiểu, thần đèn biến thành thầy giáo giảng bài cho cậu hiểu và cậu làm bài dễ dàng. Thần đèn hiền hậu trở thành người bạn tâm giao của cậu. Nếu cậu khởi tâm xấu xa và có ước muốn xấu xa, thần đèn lập tức biến thành thần đèn độc ác. Dĩ nhiên Bob không muốn như thế cho nên cậu phải rèn luyện cho tâm của mình lúc nào cũng hiền hậu, suy nghĩ hiền hậu và ước muốn hiền hậu. Chính vì thế thần đèn hiền hậu lúc nào cũng có mặt cho cậu và giúp cậu rất nhiều. Ba mẹ Bob ngạc nhiên vì cậu không còn than vãn về việc bị bắt nạt trong lớp, súc khoẻ cậu tốt hơn, chơi được nhiều trò thể thao hơn và điểm số của cậu ngày càng được cải thiện.
Không bắt nạt được Bob, đám bạn phá phách tức giận và tìm hiểu nguyên nhân vì sao cậu lại trở nên khoẻ mạnh và chạy nhanh như vậy. Chúng đặt máy camera trong phòng cậu và khám phá ra thần đèn ngấm ngầm giúp cậu. Chúng tìm cách đánh cắp cây đèn khi cậu đi học. Chúng đột nhập vào nhà và lấy cái đèn đi. Buổi chiều hôm đó về nhà không thấy cây đèn, nghĩ rằng thần đèn bỏ mình mà đi, Bob bật khóc. Nhưng sau đó cậu bình tĩnh trở lại. Cậu tự nhủ: “Thần đèn đã giúp mình nhiều rồi, bây giờ chắc ông ấy đi giúp người khác thôi. Mình đã có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân và đủ sức khoẻ để học hành rồi.” Sau đó cậu ngước lên trời cao và thầm cảm ơn: “Cám ơn thần đèn đã giúp con. Ông hãy đi và giúp mọi người nữa nhé.”
Đám bạn hí hửng đem cái đèn vào khu vườn nhà chúng. Cả đám thay nhau lau bụi trên thân đèn. Hàng trăm ông thần đèn xuất hiện trong ánh sáng dễ chịu. Một đứa nói: “Ông đi xử lý thằng Bob cho tôi.” Đứa khác: “Đến nhà ông thầy Toán lấy đáp án cho tôi.” Đứa nữa: “Qua nhà cô dạy Văn cho bà ta một trận, bà ấy dám cho tôi điểm không.” Đứa nào đứa nấy tranh nhau ước muốn độc địa. Khi chúng vừa dứt lời ngay lập tức hàng trăm ông thần đèn hiền hậu biến thành hàng trăm thần đèn độc ác, toàn thân đen đúa, đôi mắt đỏ rực, đôi bàn tay cháy xém, cất giọng ồm ồm: “Các người có thật muốn ta làm như thế không?” Không được chuẩn bị trước và quá sợ hãi cả đám tháo bỏ chạy, có đứa vãi cả ra quần, có đứa bỏ quên giày dép, có đứa bỏ quên cặp vở. Vừa chạy chúng vừa la lên: “Ma tụi bây ơi, chạy thôi, thằng Bob nó chơi với ma.” Các thần đèn đi vào lại bên trong cây đèn. Cây đèn lại bị bỏ rơi trong vườn, chờ đợi lọt vào tay một cô bé hay cậu bé nào đó, người mà có tấm lòng nhân hậu.
Nói về Bob, khi thần đèn đi rồi, cậu bắt đầu thực tập việc giúp đỡ người khác như thần đèn đã giúp cậu. Gặp người bạn nào bị bắt nạt, cậu ra tay cản ngăn và khuyên răn đám bạn. Gặp mấy đứa trẻ yếu đuối, cậu khuyên tấn chúng chơi thể thao và dạy cho chúng chơi một số trò để tăng cường sức khoẻ. Gặp các bạn cùng lớp học yếu, cậu dạy kèm cho chúng để mọi người đều học giỏi, cùng khoẻ, cùng tiến bộ. Chẳng bao lâu, ai nấy đều yêu mến Bob. Bob ước rằng mình là một ông thần đèn để có thể đi khắp thế gian giúp đỡ mấy đửa trẻ yếu đuối hoặc gặp khó khăn. Vừa ước nguyện xong, thân thể cậu mềm ra rồi tan chảy, bốc lên thành làn khói trắng bay vào cây đèn cầy. Trong đêm giáng sinh, một đứa trẻ thắp cây đèn cầy lên thì Bob hiện ra dưới hình dáng ông già Noel. Đứa trẻ tròn xoe đôi mắt hỏi: “Ông ơi, ông là ông già Noel hả? Ông có mang quà cho con không?” Bob dịu dàng nói với đứa trẻ: “Thưa ông chủ nhỏ, ta không phải là ông già Noel, ta là thần đèn cầy, ông chủ nhỏ muốn món quà gì, ta sẽ hiến tặng món quà đó cho ông chủ?” Đứa trẻ cười nức nẻ nói món quà nó muốn cho Bob nghe. Bob sung sướng bay đi thực hiện công việc đầu tiên của một ông thần đèn cầy.
Vậy đó mấy đứa nhỏ. Nếu các con suy nghĩ dễ thương, hành động dễ thương, nói lời dễ thương, những điều dễ thương sẽ đến với mình, những người dễ thương sẽ đến với mình. Và hơn hết mình sẽ trở thành những điều dễ thương. Như cậu bé Bob kia, ước muốn dễ thương nên được làm bạn với thần đèn hiền hậu và sau đó trở thành thần đèn cầy đem điều dễ thương đến nhiều đứa trẻ khác. Còn đám bạn phá phách chuyên bắt nạt cậu vì suy nghĩ độc ác nên gặp phải không chỉ một mà hàng trăm thần đèn độc ác phải bỏ chạy tán loạn. Các con còn nhỏ, chắc chắn muốn trở thành thần đèn hiền hậu, muốn trở thành như Bob, không chỉ giúp được cho bản thân mà còn giúp nhiều người khác. Một ngày nào đó các con sẽ gặp thần đèn, sẽ mơ ước, sẽ khát vọng, sẽ đi vào cuộc đời. Nếu muốn làm bạn, hãy làm bạn với người dễ thương. Nếu muốn mơ ước, hãy mơ ước điều dễ thương. Nếu muốn đi vào cuộc đời, hãy lựa chọn cho mình con đường dễ thương. Nhớ nhé, các em nhỏ.
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký