Sự tích cái chuông
Ngày đăng: 12:13:20 25-03-2015 . Xem: 944
Nghe nói cái miếu bên ngoài kinh thành linh lắm, cầu gì được nấy, ước gì có nấy, nên hàng ngày nhiều người đến cúng quải cầu xin rất đông. Người thì đến mong cho mưa thuận gió hòa, người mong công thành danh toại, người mong cưới được vợ hiền con ngoan, và cũng không ít người cầu xin có một đứa con. Số người cầu xin con trong đó có hoàng hậu xứ Bình Minh. Đã năm năm theo đức Vua về làm hoàng hậu, bà không có một đứa con nào dù ngày đêm khấn trời đất cho bà đứa con, giảm thọ đi vài chục năm bà cũng cam lòng. Biết miếu linh thiêng, bà cùng đoàn tì tùng đem theo nhiều vật phẩm quý giá và thành tâm cầu nguyện. Đêm hôm đó nằm mộng, bà mơ thấy Bụt hiện ra nói: “Số của con hiếm muộn do kiếp trước lo làm từ thiện mà bỏ rơi con cái, quên chăm sóc dạy dỗ con, nhờ phước báu mà kiếp này làm hoàng hậu nhưng không có con. Nay ta thấy con quá mong mỏi một đứa con, làm xúc động cả trời đất, nên hãy mau chóng về kinh thành, tụng kinh niệm Phật, cúng dường trai tăng, đồng thời xây dựng nhiều ngôi nhà chăm sóc trẻ mồ côi do thiên tai, hy vọng nhờ việc thiện này giúp cho ước nguyện của con được thành tựu”. Giật mình tỉnh giấc lúc trời tờ mờ sáng, hoàng hậu mừng rỡ cảm tạ Bụt, cùng đoàn tì tùng trở về hoàng cung.
Thuật lại giấc mộng cho đức Vua, hoàng hậu thỉnh cầu đức Vua cho phép thực thi những gì bà được chỉ dạy. Sáng sớm bà thức dậy tụng kinh niệm Phật, buổi trưa bà mời các nhà sư vào cung thỉnh pháp và cúng dường, buổi chiều, bà chỉ đạo việc xây dựng các trại mồ côi nuôi dưỡng trẻ nhỏ. Bà chăm sóc mấy đứa nhỏ rất chu đáo, hơn nữa còn cho mời các thầy giáo giỏi dạy chữ và đọc sách. Chuyện gì đến rồi cũng đến, tin hoàng hậu mang thai nhanh chóng được loan truyền cả kinh thành, khắp nơi mở hội ăn mừng, nhà nào có trẻ em đều được trọng thưởng và cha mẹ được miễn thuế. Đức Vua vui mừng khôn xiết, còn hoàng hậu thì khỏi phải nói, bà mỉm cười suốt ngày và liên tục hỏi han các phụ nữ đã từng làm mẹ. Bà đến trại mồ côi thường xuyên hơn, nói chuyện với trẻ thơ và tìm hiểu tâm lý của chúng. Thời gian mang thai là thời gian hạnh phúc nhất trong đời bà, mỗi ngày bà chờ đợi, mỗi ngày bà cầu nguyện, ước ao nghe tiếng khóc đầu đời. Vào một đêm mưa to, gió lớn, sấm sét đùng đùng trên bầu trời, hoàng hậu chuyển dạ sinh ra một công chúa, không biết thế nào mà vừa nhìn thấy mặt con, bà thét lên một tiếng, rồi đấm ngực kêu trời. “Số con khổ thế này, tại sao ông trời lại ban cho con một đứa con như vậy?” Nàng công chúa sinh ra mang nhan sắc đẹp đẽ của hoàng hậu và ánh mắt uy nghi của đức Vua nhưng trên đầu lại có một cái sừng, to đùng , che gần hết cả vầng tráng, nhìn như một con tê giác. Quá đau đớn, hoàng hậu ôm con vào lòng khóc nức nở, bên ngoài trời đã thôi mưa, sấm chớp đã thôi dữ dội, thêm vào đó tiếng côn trùng kêu râm rả tạo thành khúc nhạc bi ai thông cảm nỗi niềm của hoàng hậu.
Khi công chúa được ba tuổi, hoàng hậu cho người dạy nàng biết đờn biết ca. Lần đầu tiên học hát, vừa mới cất tiếng, giọng hát thánh thót như chim, những đàn chim bay về tíu tít khắp hoàng cung, vang động như hải triều âm, trời giông bão cùng phải ngừng lại, trời khô hạn cũng đổ cơn mưa rào. Đức Vua bấy lâu chưa đặt tên cho con, bây giờ nghe âm thanh đó lấy làm hoan hỷ, đặt cho con tên Diệu Âm, tức là âm thanh vang dội, trùng trùng điệp điệp, đẹp đẽ như trời xanh mây trắng. Công chúa lớn lên tính tình hiền hậu, dung hòa và nhu mì. Tuy nhiên không ai được phép đến gần nàng ngoại trừ đức Vua, hoàng hậu và cung nữ. Mọi thông tin về công chúa được giấu nhẹm, không ai biết, không ai hay. Các quan trong triều cũng như dân chúng chưa một lần nào được diện kiến công chúa. Họ chỉ biết rằng, nàng có giọng nói đẹp như vầng trăng, người nào diễm phúc nghe thấy là thân tâm trở nên an lạc và khỏe khoắn. Mọi người cứ nghĩ rằng giọng nói đẹp như vậy nên vóc dáng hay khuôn mặt cũng đẹp như thế, nên họ nuôi hy vọng được tận mắt nhìn thấy công chúa. Công chúa gần như bị cấm cung, không ai được phép đến gần nàng, các cung nữ phải thề độc không được tiết lộ sự thật về công chúa, nên bí mật về nàng được giữ kín.
Ở lâu trong cung, công chúa thèm được nhìn thấy kinh thành, thèm được ngắm hoa nở hay thèm tận hưởng không khí trong lành. Bấy lâu nay nàng sống trong sách vở, bằng những ảo tưởng về thế giới bên ngoài, nên càng cấm cung, nàng càng khao khát vượt khỏi những bức tường gỗ vô tri vô giác để đi ra ngoài thế giới rộng lớn bao la. Vào một ngày, nàng bước ra ngoài cửa phòng, đi dọc theo các hành lang rồi tiến đến vườn thượng uyển. Lần đầu tiên thấy những đóa hoa đung đưa trong nắng, từng đàn bướm tung tăng vờn trên những khóm hoa, ánh nắng mặt trời rực rỡ muôn nơi, nàng nở một nụ cười sung sướng, giơ hai tay ngước mặt nhìn trời tận hưởng không gian baola. Nàng cất tiếng hát long lanh như giọt sương, Ôi thiên nhiên cao rộng, ôi bầu trời mênh mông, ta như được tắm gội, giữa cỏ nội hương đồng. Một quan đại thần đi ngang qua, nhìn thấy công chúa, thì quá sợ hãi, tưởng yêu quái xuất hiện nên la thất thanh, Yêu quái, yêu quái. Vừa lúc đó, cung nữ đi tìm công chúa vừa chạy tới, không biết vô tình hay cố ý, cô buộc miệng gọi, Trời công chúa, sao công chúa lại đi ra ngoài này, công chúa không được đi ra ngoài. Nói xong, cô bất giác nhận ra mình đã lỡ lời, nên kéo công chúa trở về nội thất. Vị quan nghe cung nữ gọi công chúa nên giật mình hiểu ra chuyện, ngay lập tức, tin công chúa mọc sừng lan truyền khắp văn võ bá quan và chỉ sau vài tiếng đồng hồ, khắp kinh thành ai cũng biết. Công chúa bị cho là phù thủy, là điềm gở của quốc gia nên các quan và thần dân khắp nơi đều lên tiếng chỉ trích hoàng hậu và đức Vua.
Đau khổ vì các tin tức bất mãn cứ dồn dập ùa tới, hoàng hậu quyết định cho đem công chúa vào một nơi xa xăm trong rừng, được bảo vệ nghiêm ngặt, và nhất là tránh xa miệng lưỡi thế gian. Đi theo công chúa có nhiều cung nữ và lính canh nhằm chăm sóc nàng trong rừng sâu. Chưa bao giờ nàng đi xa hoàng cung, xa cha mẹ như thế. Như chú chim sổ lồng, nàng bay nhảy giữa những ban sơ của thiên nhiên, thỏa sức trong màu xanh bát ngát của lá cây. Nàng làm bạn với khu rừng, với chim choc, với muôn thú. Buổi sáng, nàng hít thở không khí trong lành, chăm sóc những bông hoa tươi thắm xung quanh ngôi nhà. Hoàng hậu cho xây dựng một ngôi nhà giữa khu rừng để nàng cùng cung nữ sống qua ngày. Thực phẩm và thuốc men được cung cấp chu đáo. Thỉnh thoảng có người trở về hoàng cung báo cáo với hoàng hậu về tình hình sức khỏe của công chúa. Buổi trưa, nàng đi dạo đến những con suối, trò chuyện với những chú cá tung tăng bơi lội. Buổi tối, nàng làm bạn với trăng sao, với đêm huyền diệu, cùng lời ca râm ran của côn trùng. Nàng thấy mình giàu có, có nhiều bạn bè, có nhiều niềm vui, hạnh phúc to lớn hơn nhiều so với thời ở hoàng cung.
Nàng bắt đầu quán chiếu thấy mình đã từng là một bông hoa, một chú cá, một ngọn cây, một ánh trăng, một vì sao và không biết bao nhiêu lần hóa thân trong muôn hình vạn trạng chúng sinh. Nàng thương yêu rừng cây, mọi sinh vật xung quanh nàng, từng hơi thở của đất đai, tất cả như đang hừng hực nhiệt huyết của sự sống. Những đau khổ trong nàng bắt đầu rơi xuống, cảm giác tù túng của hoàng cung rơi xuống, khao khát bầu trời cao rộng cũng rơi xuống và cái sừng trên trán làm khổ nàng bấy lâu cũng rơi xuống. Hiện ra trước mắt là nàng công chúa xinh đẹp, cái đẹp này không xa lạ với bất cứ ai theo kiểu đẹp của son phấn hay của thị thành, mà cái đẹp của thiên nhiên, của sông hồ, của đêm trăng. Đêm ấy, Bụt hiện ra trong giấc mơ và dạy cho nàng về thiền quán. Bụt nói, mọi thứ con nhìn thấy, nghe thấy, nếm thấy, ngửi thấy, xúc chạm thấy hay cảm thấy đều mang tính vô thường, thấy đó rồi hoại đó, nhờ vô thường mà cái sừng trên trán con mới rơi xuống, và khi đã rơi xuống thì không có nghĩa là nó sẽ không mọc lại, nếu như con biết điều phục những đau khổ và khao khát của mình. Sáng hôm sau thức dậy, công chúa thấy hỷ lạc tràn đầy, nàng vui mừng như bắt được vàng và bắt đầu thực tập thiền quán. Đối tượng quán chiếu của nàng có thể là một cọng cây ngọn cỏ, một chú chim sơn ca một con sóc, một dòng suối hay tiếng gió rì rào. Nàng hạnh phúc vô tận giữa thiên nhiên hùng vĩ. Nàng trở thành thiên nhiên và vui với cái vui của thiên nhiên. Nàng mời các cung nữ và lính canh cùng thực tập. Tiếng đồn vang xa giữa rừng sâu có người chia sẻ phương pháp thực tập hạnh phúc. Ban đầu, đức Vua và hoàng tới thăm nàng rồi cũng thực tập. Các quan quần thần cũng tham gia, sau đó dân chúng cũng nô nức kéo tới nghe nàng thuyết pháp, hành thiền. Đức Vua cho mở con đường đi vào rừng sâu, ngày nào cũng có người vào đó nghe pháp, đất nước vì thế ngày càng vững mạnh, thiên hạ thái bình. Công chúa được mọi người gọi là Bồ Tát Diệu Âm, người mang những điều kỳ diệu, ban phát hạnh phúc bằng âm thanh. Tiếng nàng vang tới cỏ cây, cỏ cây hướng về đó mà nghe pháp, tiếng nàng vang đến dòng suối, suối thôi róc rách mà nghe pháp, tiếng nàng vang đến núi đồi, núi đồi vang rền tiếng pháp. Người nào nghe tiếng của nàng là dừng lại bước chân rong ruổi, quay đầu là bờ, quyết chí phục thiện.
Bồ Tát Diệu Âm viên tịch sau gần 70 năm thuyết pháp độ đời nơi rừng sâu và trong ngần ấy năm Bồ Tát không rời khỏi rừng mà âm vang vẫn bay khắp thiên hạ. Bà hóa thân thành cái chuông để lại cho đời sau, ngân nga tiếng pháp khắp chốn nhân gian. Một tiếng chuông kêu lên, hằng hà sa số chúng sanh đều được siêu thoát. Tiếng chuông vang vào pháp giới, đánh thức lòng người u mê tăm tối, trở về với chánh pháp, biết tu tập mà giải thoát. Ngày nay người ta đúc chuông để cảnh tỉnh chúng sanh, dừng lại những đau khổ, dừng lại những ham muốn thường tình.
Ôi thiên nhiên cao rộng
Ôi bầu trời mênh mông
Ta như được tắm gội
Giữa cỏ nội hương đồng.
Ôi đức Phật từ bi
Ôi lời Pháp diệu kỳ
Con mặc tình thỏa sức
Giữa lời ru xuân thì.
Thuật lại giấc mộng cho đức Vua, hoàng hậu thỉnh cầu đức Vua cho phép thực thi những gì bà được chỉ dạy. Sáng sớm bà thức dậy tụng kinh niệm Phật, buổi trưa bà mời các nhà sư vào cung thỉnh pháp và cúng dường, buổi chiều, bà chỉ đạo việc xây dựng các trại mồ côi nuôi dưỡng trẻ nhỏ. Bà chăm sóc mấy đứa nhỏ rất chu đáo, hơn nữa còn cho mời các thầy giáo giỏi dạy chữ và đọc sách. Chuyện gì đến rồi cũng đến, tin hoàng hậu mang thai nhanh chóng được loan truyền cả kinh thành, khắp nơi mở hội ăn mừng, nhà nào có trẻ em đều được trọng thưởng và cha mẹ được miễn thuế. Đức Vua vui mừng khôn xiết, còn hoàng hậu thì khỏi phải nói, bà mỉm cười suốt ngày và liên tục hỏi han các phụ nữ đã từng làm mẹ. Bà đến trại mồ côi thường xuyên hơn, nói chuyện với trẻ thơ và tìm hiểu tâm lý của chúng. Thời gian mang thai là thời gian hạnh phúc nhất trong đời bà, mỗi ngày bà chờ đợi, mỗi ngày bà cầu nguyện, ước ao nghe tiếng khóc đầu đời. Vào một đêm mưa to, gió lớn, sấm sét đùng đùng trên bầu trời, hoàng hậu chuyển dạ sinh ra một công chúa, không biết thế nào mà vừa nhìn thấy mặt con, bà thét lên một tiếng, rồi đấm ngực kêu trời. “Số con khổ thế này, tại sao ông trời lại ban cho con một đứa con như vậy?” Nàng công chúa sinh ra mang nhan sắc đẹp đẽ của hoàng hậu và ánh mắt uy nghi của đức Vua nhưng trên đầu lại có một cái sừng, to đùng , che gần hết cả vầng tráng, nhìn như một con tê giác. Quá đau đớn, hoàng hậu ôm con vào lòng khóc nức nở, bên ngoài trời đã thôi mưa, sấm chớp đã thôi dữ dội, thêm vào đó tiếng côn trùng kêu râm rả tạo thành khúc nhạc bi ai thông cảm nỗi niềm của hoàng hậu.
Khi công chúa được ba tuổi, hoàng hậu cho người dạy nàng biết đờn biết ca. Lần đầu tiên học hát, vừa mới cất tiếng, giọng hát thánh thót như chim, những đàn chim bay về tíu tít khắp hoàng cung, vang động như hải triều âm, trời giông bão cùng phải ngừng lại, trời khô hạn cũng đổ cơn mưa rào. Đức Vua bấy lâu chưa đặt tên cho con, bây giờ nghe âm thanh đó lấy làm hoan hỷ, đặt cho con tên Diệu Âm, tức là âm thanh vang dội, trùng trùng điệp điệp, đẹp đẽ như trời xanh mây trắng. Công chúa lớn lên tính tình hiền hậu, dung hòa và nhu mì. Tuy nhiên không ai được phép đến gần nàng ngoại trừ đức Vua, hoàng hậu và cung nữ. Mọi thông tin về công chúa được giấu nhẹm, không ai biết, không ai hay. Các quan trong triều cũng như dân chúng chưa một lần nào được diện kiến công chúa. Họ chỉ biết rằng, nàng có giọng nói đẹp như vầng trăng, người nào diễm phúc nghe thấy là thân tâm trở nên an lạc và khỏe khoắn. Mọi người cứ nghĩ rằng giọng nói đẹp như vậy nên vóc dáng hay khuôn mặt cũng đẹp như thế, nên họ nuôi hy vọng được tận mắt nhìn thấy công chúa. Công chúa gần như bị cấm cung, không ai được phép đến gần nàng, các cung nữ phải thề độc không được tiết lộ sự thật về công chúa, nên bí mật về nàng được giữ kín.
Ở lâu trong cung, công chúa thèm được nhìn thấy kinh thành, thèm được ngắm hoa nở hay thèm tận hưởng không khí trong lành. Bấy lâu nay nàng sống trong sách vở, bằng những ảo tưởng về thế giới bên ngoài, nên càng cấm cung, nàng càng khao khát vượt khỏi những bức tường gỗ vô tri vô giác để đi ra ngoài thế giới rộng lớn bao la. Vào một ngày, nàng bước ra ngoài cửa phòng, đi dọc theo các hành lang rồi tiến đến vườn thượng uyển. Lần đầu tiên thấy những đóa hoa đung đưa trong nắng, từng đàn bướm tung tăng vờn trên những khóm hoa, ánh nắng mặt trời rực rỡ muôn nơi, nàng nở một nụ cười sung sướng, giơ hai tay ngước mặt nhìn trời tận hưởng không gian baola. Nàng cất tiếng hát long lanh như giọt sương, Ôi thiên nhiên cao rộng, ôi bầu trời mênh mông, ta như được tắm gội, giữa cỏ nội hương đồng. Một quan đại thần đi ngang qua, nhìn thấy công chúa, thì quá sợ hãi, tưởng yêu quái xuất hiện nên la thất thanh, Yêu quái, yêu quái. Vừa lúc đó, cung nữ đi tìm công chúa vừa chạy tới, không biết vô tình hay cố ý, cô buộc miệng gọi, Trời công chúa, sao công chúa lại đi ra ngoài này, công chúa không được đi ra ngoài. Nói xong, cô bất giác nhận ra mình đã lỡ lời, nên kéo công chúa trở về nội thất. Vị quan nghe cung nữ gọi công chúa nên giật mình hiểu ra chuyện, ngay lập tức, tin công chúa mọc sừng lan truyền khắp văn võ bá quan và chỉ sau vài tiếng đồng hồ, khắp kinh thành ai cũng biết. Công chúa bị cho là phù thủy, là điềm gở của quốc gia nên các quan và thần dân khắp nơi đều lên tiếng chỉ trích hoàng hậu và đức Vua.
Đau khổ vì các tin tức bất mãn cứ dồn dập ùa tới, hoàng hậu quyết định cho đem công chúa vào một nơi xa xăm trong rừng, được bảo vệ nghiêm ngặt, và nhất là tránh xa miệng lưỡi thế gian. Đi theo công chúa có nhiều cung nữ và lính canh nhằm chăm sóc nàng trong rừng sâu. Chưa bao giờ nàng đi xa hoàng cung, xa cha mẹ như thế. Như chú chim sổ lồng, nàng bay nhảy giữa những ban sơ của thiên nhiên, thỏa sức trong màu xanh bát ngát của lá cây. Nàng làm bạn với khu rừng, với chim choc, với muôn thú. Buổi sáng, nàng hít thở không khí trong lành, chăm sóc những bông hoa tươi thắm xung quanh ngôi nhà. Hoàng hậu cho xây dựng một ngôi nhà giữa khu rừng để nàng cùng cung nữ sống qua ngày. Thực phẩm và thuốc men được cung cấp chu đáo. Thỉnh thoảng có người trở về hoàng cung báo cáo với hoàng hậu về tình hình sức khỏe của công chúa. Buổi trưa, nàng đi dạo đến những con suối, trò chuyện với những chú cá tung tăng bơi lội. Buổi tối, nàng làm bạn với trăng sao, với đêm huyền diệu, cùng lời ca râm ran của côn trùng. Nàng thấy mình giàu có, có nhiều bạn bè, có nhiều niềm vui, hạnh phúc to lớn hơn nhiều so với thời ở hoàng cung.
Nàng bắt đầu quán chiếu thấy mình đã từng là một bông hoa, một chú cá, một ngọn cây, một ánh trăng, một vì sao và không biết bao nhiêu lần hóa thân trong muôn hình vạn trạng chúng sinh. Nàng thương yêu rừng cây, mọi sinh vật xung quanh nàng, từng hơi thở của đất đai, tất cả như đang hừng hực nhiệt huyết của sự sống. Những đau khổ trong nàng bắt đầu rơi xuống, cảm giác tù túng của hoàng cung rơi xuống, khao khát bầu trời cao rộng cũng rơi xuống và cái sừng trên trán làm khổ nàng bấy lâu cũng rơi xuống. Hiện ra trước mắt là nàng công chúa xinh đẹp, cái đẹp này không xa lạ với bất cứ ai theo kiểu đẹp của son phấn hay của thị thành, mà cái đẹp của thiên nhiên, của sông hồ, của đêm trăng. Đêm ấy, Bụt hiện ra trong giấc mơ và dạy cho nàng về thiền quán. Bụt nói, mọi thứ con nhìn thấy, nghe thấy, nếm thấy, ngửi thấy, xúc chạm thấy hay cảm thấy đều mang tính vô thường, thấy đó rồi hoại đó, nhờ vô thường mà cái sừng trên trán con mới rơi xuống, và khi đã rơi xuống thì không có nghĩa là nó sẽ không mọc lại, nếu như con biết điều phục những đau khổ và khao khát của mình. Sáng hôm sau thức dậy, công chúa thấy hỷ lạc tràn đầy, nàng vui mừng như bắt được vàng và bắt đầu thực tập thiền quán. Đối tượng quán chiếu của nàng có thể là một cọng cây ngọn cỏ, một chú chim sơn ca một con sóc, một dòng suối hay tiếng gió rì rào. Nàng hạnh phúc vô tận giữa thiên nhiên hùng vĩ. Nàng trở thành thiên nhiên và vui với cái vui của thiên nhiên. Nàng mời các cung nữ và lính canh cùng thực tập. Tiếng đồn vang xa giữa rừng sâu có người chia sẻ phương pháp thực tập hạnh phúc. Ban đầu, đức Vua và hoàng tới thăm nàng rồi cũng thực tập. Các quan quần thần cũng tham gia, sau đó dân chúng cũng nô nức kéo tới nghe nàng thuyết pháp, hành thiền. Đức Vua cho mở con đường đi vào rừng sâu, ngày nào cũng có người vào đó nghe pháp, đất nước vì thế ngày càng vững mạnh, thiên hạ thái bình. Công chúa được mọi người gọi là Bồ Tát Diệu Âm, người mang những điều kỳ diệu, ban phát hạnh phúc bằng âm thanh. Tiếng nàng vang tới cỏ cây, cỏ cây hướng về đó mà nghe pháp, tiếng nàng vang đến dòng suối, suối thôi róc rách mà nghe pháp, tiếng nàng vang đến núi đồi, núi đồi vang rền tiếng pháp. Người nào nghe tiếng của nàng là dừng lại bước chân rong ruổi, quay đầu là bờ, quyết chí phục thiện.
Bồ Tát Diệu Âm viên tịch sau gần 70 năm thuyết pháp độ đời nơi rừng sâu và trong ngần ấy năm Bồ Tát không rời khỏi rừng mà âm vang vẫn bay khắp thiên hạ. Bà hóa thân thành cái chuông để lại cho đời sau, ngân nga tiếng pháp khắp chốn nhân gian. Một tiếng chuông kêu lên, hằng hà sa số chúng sanh đều được siêu thoát. Tiếng chuông vang vào pháp giới, đánh thức lòng người u mê tăm tối, trở về với chánh pháp, biết tu tập mà giải thoát. Ngày nay người ta đúc chuông để cảnh tỉnh chúng sanh, dừng lại những đau khổ, dừng lại những ham muốn thường tình.
Ôi thiên nhiên cao rộng
Ôi bầu trời mênh mông
Ta như được tắm gội
Giữa cỏ nội hương đồng.
Ôi đức Phật từ bi
Ôi lời Pháp diệu kỳ
Con mặc tình thỏa sức
Giữa lời ru xuân thì.
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký