Cô bé không quàng khăn đỏ
Ngày đăng: 11:48:57 31-03-2015 . Xem: 1011
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có một cô bé thường hay quàng khăn đỏ, nhất là mỗi khi trời trở lạnh và mỗi khi cô đi ra ngoài. Chiếc khăn được mẹ cô tặng trước lúc bà đi xa và thường dặn dò cô, mỗi khi nhớ mẹ, con hãy quàng chiếc khăn này vào. Cô thương mẹ nên lúc nào cũng quàng khăn lên đầu và nâng niu nó như một vật quý giá. Sáng sớm cô hay vào rừng nhặt nấm, rồi mang ra chợ kiếm chút ít tiền. Khu rừng không nằm xa ngôi làng lắm. Đi chỉ khoảng chừng một giờ đồng hồ là có thể tới. Nấm thường mọc nhiều sau một đêm mưa và nếu trời có tuyết thì nấm ẩn mình hết. Trong rừng có nhiều bóng mát và làn gió êm dịu, đi nhặt nấm mà cũng như đi chơi vậy. Cô cứ đi tung tăng từ đoạn rừng này đến đoạn rừng khác. Khăn quàng quấn chặt trên đầu, điểm tô một màu sắc lên cánh rừng xanh mướt. Tuổi thơ của cô gắn liền với cánh rừng này, những cây nấm xinh tươi, những tiếng chim ríu rít và những không gian bao la bay nhảy gần như bất tận.
Ngày xưa cô ở trong thị trấn, kể từ lúc mẹ ra đi, cô về làng này sống chung với bà. Bà cô già lắm nhưng vẫn còn hái nấm được. Buổi sáng tinh mơ bà ra rừng tìm nấm cùng với cái lẳng không, buổi trưa bà về trong lẳng lúc nào cũng đầy ắp bánh, chuối và và vài lạng mứt. Một ngày tuyết rơi, bà cảm lạnh và trở bệnh luôn. Công việc hái nấm thuộc về cô và cô đảm nhiệm việc chăm sóc bà từ đó. Bà thương cô và cô cũng thương bà. Bà là người thân duy nhất mà cô còn có thể chăm sóc. Cô còn nhỏ nên không biết có chuyện gì sắp xảy ra, chỉ biết rằng bà còn sống đây, còn có mặt cho cô đây. Bà đã yếu lắm vì càng ngày bà ăn càng ít. Trước đây bà có thể dùng hết một mẫu bánh mì, bây giờ bà ăn không nổi nữa. Cô thường đổ nước nóng vào bánh cho mềm ra, rồi tán bánh thành bột, trộn với mứt, bà mới có thể ăn nổi.
Mùa xuân qua, những bông hoa ít mọc và nắng ấm nhường lại cho cái nóng gay gắt của mùa hè. Chiếc khăn quàng đỏ bây giờ đã hơi phai màu nhưng đường chỉ và từng thớ vải vẫn còn mạnh và chắc. Nó giúp cô phần nào che đi những tia nắng thiêu đốt. Mùa hè lâu cách mấy cũng nhường chỗ cho mùa thu buồn bã. Khu rừng gần như đổi màu, vàng, nâu, tím, đỏ, màu nào cũng có, như được dệt bởi màn tay vô hình của mẹ thiên nhiên, mang cho thu một sắc thái riêng, là lạ nhưng dễ chịu. Rồi mùa đông cũng đến, tuyết bắt đầu rơi, từng cơn gió lạnh tràn về, lạnh thấu cả xương. Chiếc khăn quàng đỏ đã sờn đi nhiều, nhưng cũng đủ để làm ấm lòng người em bé nhỏ. Nấm mọc ít dần, điều này đồng nghĩa bà và cô không có bánh mì để ăn. Bệnh của bà trở nên nặng hơn, không có gì để đổi thức ăn, nói chi đến một thang thuốc. Buổi trưa phiên họp chợ, tìm mãi không ra một cây nấm nào, cô buồn tủi lang thang trở về, tìm xem nơi phiên chợ có ai chịu cho cô mượn vài miếng bánh mì không. Người bán thuốc trong chợ hỏi, bữa nay cô bé quàng khăn đỏ có mua thuốc cho bà không? Cô lắc đầu nói, Bữa nay cháu chẳng hái được cây nấm nào, con không có gì đổi cho bác cả. Người bán thuốc nhìn cô một hồi rồi nói, Cháu còn một thứ có thể đổi được. Cô mở to mắc nhìn, Là gì thế bác, cháu còn gì để đổi nữa đâu. Người bán thuốc mỉm cười, Còn chứ, cháu vẫn còn một thứ để đổi lấy thuốc chứ, nếu cháu đồng ý đưa cho ta chiếc khăn quàng đỏ đang quấn trên đầu, ta sẽ đổi cho cháu lấy một lạng thuốc cho bà, cháu chịu không nè. Cô suy nghĩ một hồi thì lắc đầu, Không được đâu, đây là vật kỷ niệm duy nhất của mẹ cháu, cháu không đổi với bác đâu. Nói xong cô chạy vụt đi, nhưng chỉ trong giây lát, cô quay lại, trao chiếc khăn cho người bán thuốc, rồi cầm thuốc về mà nước mắt ràn rụa.
Nhờ thang thuốc mà bà cô trở nên khá hơn và có thể đi lại trong nhà. Cô được nhận vào làm việc tại hiệu thuốc. Công việc thường ngày là lau dọn lối đi, chào đón khách tới mua thuốc, pha những cốc nước ấm và mời họ. Cô không phải vào rừng băng giá để nhặt nấm nữa. Cô không còn quàng cái khăn màu đỏ trên đầu mà thay vào đó là chiếc khăn màu trắng, đồng phục được cung cấp của cửa hiệu. Cô làm việc chăm chỉ từ sớm đến chiều, tối về nhà cùng bà dùng bữa tối. Nhờ bề trên phù hộ mà bà đã khỏe mạnh hơn xưa, thỉnh thoảng bà trò chuyện với cô và tìm hiểu công việc cô làm. Người bán thuốc đôi khi cho cô về sớm để chăm sóc bà. Cô làm việc qua mùa đông rồi qua mùa xuân. Mùa xuân nấm mọc nhiều. Cô xin người bán thuốc cho đi hái nấm buổi sáng và làm việc buổi chiều tại hiệu thuốc. Ngôi rừng vẫn nằm đó, mùa xuân không mang vẻ ảm đạm của mùa đông, ngược lại sắc xanh tràn ngập, mùi hoa cỏ tươi lan tỏa khắp cánh rừng.
Bà cô lại trở bệnh. Cô nghỉ làm tại cửa hiệu để trông nom bà. Các loại thuốc đổi lấy nấm đã trở nên vô tác dụng. Người bán thuốc nói, có loại thuốc này có thể chữa được bệnh cho bà cháu. Cô hỏi lại, là thuốc gì, bác chỉ giúp cháu, khó khăn cách mấy cháu cũng phải mua bằng được. Người bán thuốc nhìn vẻ sốt sắng của cô rồi nói, loại thuốc này bác không có bán nhưng cháu có thể tìm các loại lá cây trong rừng, nếu cháu tìm được đem về đây, bác sẽ chế thuốc giúp bà cháu. Cô quyết định tự vào rừng tìm các lá cây về làm thuốc theo chỉ dẫn. Cô băng qua những đám rừng, vạch từng đám lá, những sợ gai đâm nát tay cô nhưng cô vẫn đi, máu cô rơi xuống thấm vào lòng đất. Cô dùng chiếc khăn trắng thấm lấy máu mình, chiếc khăn dần trở nên đỏ thẫm. Cô lại mang chiếc khăn quàng đỏ ngày nào. Và trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng tìm ra những lá thuốc cần thiết cho việc bào chế.
Cô chạy vội ra hiệu thuốc, trong giây lát, bài thuốc được người bán thuốc chuẩn bị kỹ lưỡng, đưa cho cô đem về nhà. Nhưng mọi việc đã trễ, bà cô qua đời trên giường bệnh một mình, không có cô bên cạnh. Cô bậc khóc nức nở và quỳ xuống bên cạnh bà. Chiếc khăn quàng đỏ nhuốm đầy máu tươi được quấn vào tay của bà. Ngày bà được chôn cất, ánh nắng mùa hè bắt đầu gay gắt, chiếu xuống cánh rừng. Bà nằm bên cánh rừng già, nơi có cô bé không còn quàng khăn đỏ mỗi ngày vào rừng hái nấm. Cơn mưa mùa hè không làm vơi đi nỗi đau của một đứa bé mất người thân yêu.
Một mình đi giữa khu rừng vắng
Mặt trời ánh nắng chiếu qua tay
Tìm từng lá thuốc khắp nơi này
Cứu bà may thay qua hoạn nạn.
Cuộc đời vô thường hạt sương tan
Ánh nắng ban mai cũng sẽ tàn
Người già đa mang không tránh khỏi
Cái chết mòn mỏi vẫn chực chờ.
Hỡi này tuổi thơ cứ rong chơi
Không gian thênh thang đang gọi mời
Mùa xuân lả lơi cười trong gió
Cuộc đời mở ngỏ những thương yêu.
Ngày xưa cô ở trong thị trấn, kể từ lúc mẹ ra đi, cô về làng này sống chung với bà. Bà cô già lắm nhưng vẫn còn hái nấm được. Buổi sáng tinh mơ bà ra rừng tìm nấm cùng với cái lẳng không, buổi trưa bà về trong lẳng lúc nào cũng đầy ắp bánh, chuối và và vài lạng mứt. Một ngày tuyết rơi, bà cảm lạnh và trở bệnh luôn. Công việc hái nấm thuộc về cô và cô đảm nhiệm việc chăm sóc bà từ đó. Bà thương cô và cô cũng thương bà. Bà là người thân duy nhất mà cô còn có thể chăm sóc. Cô còn nhỏ nên không biết có chuyện gì sắp xảy ra, chỉ biết rằng bà còn sống đây, còn có mặt cho cô đây. Bà đã yếu lắm vì càng ngày bà ăn càng ít. Trước đây bà có thể dùng hết một mẫu bánh mì, bây giờ bà ăn không nổi nữa. Cô thường đổ nước nóng vào bánh cho mềm ra, rồi tán bánh thành bột, trộn với mứt, bà mới có thể ăn nổi.
Mùa xuân qua, những bông hoa ít mọc và nắng ấm nhường lại cho cái nóng gay gắt của mùa hè. Chiếc khăn quàng đỏ bây giờ đã hơi phai màu nhưng đường chỉ và từng thớ vải vẫn còn mạnh và chắc. Nó giúp cô phần nào che đi những tia nắng thiêu đốt. Mùa hè lâu cách mấy cũng nhường chỗ cho mùa thu buồn bã. Khu rừng gần như đổi màu, vàng, nâu, tím, đỏ, màu nào cũng có, như được dệt bởi màn tay vô hình của mẹ thiên nhiên, mang cho thu một sắc thái riêng, là lạ nhưng dễ chịu. Rồi mùa đông cũng đến, tuyết bắt đầu rơi, từng cơn gió lạnh tràn về, lạnh thấu cả xương. Chiếc khăn quàng đỏ đã sờn đi nhiều, nhưng cũng đủ để làm ấm lòng người em bé nhỏ. Nấm mọc ít dần, điều này đồng nghĩa bà và cô không có bánh mì để ăn. Bệnh của bà trở nên nặng hơn, không có gì để đổi thức ăn, nói chi đến một thang thuốc. Buổi trưa phiên họp chợ, tìm mãi không ra một cây nấm nào, cô buồn tủi lang thang trở về, tìm xem nơi phiên chợ có ai chịu cho cô mượn vài miếng bánh mì không. Người bán thuốc trong chợ hỏi, bữa nay cô bé quàng khăn đỏ có mua thuốc cho bà không? Cô lắc đầu nói, Bữa nay cháu chẳng hái được cây nấm nào, con không có gì đổi cho bác cả. Người bán thuốc nhìn cô một hồi rồi nói, Cháu còn một thứ có thể đổi được. Cô mở to mắc nhìn, Là gì thế bác, cháu còn gì để đổi nữa đâu. Người bán thuốc mỉm cười, Còn chứ, cháu vẫn còn một thứ để đổi lấy thuốc chứ, nếu cháu đồng ý đưa cho ta chiếc khăn quàng đỏ đang quấn trên đầu, ta sẽ đổi cho cháu lấy một lạng thuốc cho bà, cháu chịu không nè. Cô suy nghĩ một hồi thì lắc đầu, Không được đâu, đây là vật kỷ niệm duy nhất của mẹ cháu, cháu không đổi với bác đâu. Nói xong cô chạy vụt đi, nhưng chỉ trong giây lát, cô quay lại, trao chiếc khăn cho người bán thuốc, rồi cầm thuốc về mà nước mắt ràn rụa.
Nhờ thang thuốc mà bà cô trở nên khá hơn và có thể đi lại trong nhà. Cô được nhận vào làm việc tại hiệu thuốc. Công việc thường ngày là lau dọn lối đi, chào đón khách tới mua thuốc, pha những cốc nước ấm và mời họ. Cô không phải vào rừng băng giá để nhặt nấm nữa. Cô không còn quàng cái khăn màu đỏ trên đầu mà thay vào đó là chiếc khăn màu trắng, đồng phục được cung cấp của cửa hiệu. Cô làm việc chăm chỉ từ sớm đến chiều, tối về nhà cùng bà dùng bữa tối. Nhờ bề trên phù hộ mà bà đã khỏe mạnh hơn xưa, thỉnh thoảng bà trò chuyện với cô và tìm hiểu công việc cô làm. Người bán thuốc đôi khi cho cô về sớm để chăm sóc bà. Cô làm việc qua mùa đông rồi qua mùa xuân. Mùa xuân nấm mọc nhiều. Cô xin người bán thuốc cho đi hái nấm buổi sáng và làm việc buổi chiều tại hiệu thuốc. Ngôi rừng vẫn nằm đó, mùa xuân không mang vẻ ảm đạm của mùa đông, ngược lại sắc xanh tràn ngập, mùi hoa cỏ tươi lan tỏa khắp cánh rừng.
Bà cô lại trở bệnh. Cô nghỉ làm tại cửa hiệu để trông nom bà. Các loại thuốc đổi lấy nấm đã trở nên vô tác dụng. Người bán thuốc nói, có loại thuốc này có thể chữa được bệnh cho bà cháu. Cô hỏi lại, là thuốc gì, bác chỉ giúp cháu, khó khăn cách mấy cháu cũng phải mua bằng được. Người bán thuốc nhìn vẻ sốt sắng của cô rồi nói, loại thuốc này bác không có bán nhưng cháu có thể tìm các loại lá cây trong rừng, nếu cháu tìm được đem về đây, bác sẽ chế thuốc giúp bà cháu. Cô quyết định tự vào rừng tìm các lá cây về làm thuốc theo chỉ dẫn. Cô băng qua những đám rừng, vạch từng đám lá, những sợ gai đâm nát tay cô nhưng cô vẫn đi, máu cô rơi xuống thấm vào lòng đất. Cô dùng chiếc khăn trắng thấm lấy máu mình, chiếc khăn dần trở nên đỏ thẫm. Cô lại mang chiếc khăn quàng đỏ ngày nào. Và trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng tìm ra những lá thuốc cần thiết cho việc bào chế.
Cô chạy vội ra hiệu thuốc, trong giây lát, bài thuốc được người bán thuốc chuẩn bị kỹ lưỡng, đưa cho cô đem về nhà. Nhưng mọi việc đã trễ, bà cô qua đời trên giường bệnh một mình, không có cô bên cạnh. Cô bậc khóc nức nở và quỳ xuống bên cạnh bà. Chiếc khăn quàng đỏ nhuốm đầy máu tươi được quấn vào tay của bà. Ngày bà được chôn cất, ánh nắng mùa hè bắt đầu gay gắt, chiếu xuống cánh rừng. Bà nằm bên cánh rừng già, nơi có cô bé không còn quàng khăn đỏ mỗi ngày vào rừng hái nấm. Cơn mưa mùa hè không làm vơi đi nỗi đau của một đứa bé mất người thân yêu.
Một mình đi giữa khu rừng vắng
Mặt trời ánh nắng chiếu qua tay
Tìm từng lá thuốc khắp nơi này
Cứu bà may thay qua hoạn nạn.
Cuộc đời vô thường hạt sương tan
Ánh nắng ban mai cũng sẽ tàn
Người già đa mang không tránh khỏi
Cái chết mòn mỏi vẫn chực chờ.
Hỡi này tuổi thơ cứ rong chơi
Không gian thênh thang đang gọi mời
Mùa xuân lả lơi cười trong gió
Cuộc đời mở ngỏ những thương yêu.
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký