Búp bê bằng giấy
Ngày đăng: 11:55:29 25-03-2015 . Xem: 1297
Cô bé sinh ra trong một gia đình nghèo, phải nói là nghèo lắm. Ba mẹ cô làm việc quần quật từ sáng tới tối vẫn không đủ ăn. Họ ăn bữa nay mà lo bữa mai. Cô bé thì ốm o gầy mòn và cả ngày chỉ biết làm bạn với bốn bức tường làm bằng lá trong ngôi nhà tranh ọp ẹp lúc nắng lúc mưa. Một món đồ chơi đối vơi cô thật là xa xỉ và cô chỉ quanh quẩn trong nhà rồi chạy ra ngoài nơi có nhiều cây cối và khung trời cao chót vót. Ba cô làm cho cô một con búp bê bằng giấy. Nói là búp bê chứ thật ra chỉ là hình của một đứa nhỏ được gấp xếp từ một tờ báo. Tiền không đủ mua gạo lấy đâu mà mua con búp bê biết chớp mắt hay biết đi rồi vẫy tay. Thế nên cô bé quý con búp bê này lắm. Cô nói chuyện với nó, tâm sự với nó và đem nó đi chơi. Ba mẹ đi làm suốt ngày, chỉ có cô và búp bê ở nhà. Nhiều lúc giận dỗi, cô giận dỗi với búp bê. Nhiều lúc buồn vui, cô buồn vui với búp bê. Cô quý nó lắm, đi ngủ cũng để nó ở bên. Nơi cô nằm là một tấm chiếu rách cũ, nằm chơi vơi trên nền đất. Nửa đêm ngủ lắm khi trời mưa, cô phải di chuyển đi chỗ khác.
Không ai hiểu cô bé bằng búp bê giấy. Dĩ nhiên sinh ra trong gia đình nghèo thì búp bê cũng cùng chung số phận. Thân thể cũng héo úa, cũng khô khốc. Những tâm sự của cô bé, búp bê hiểu hơn ai hết. Cô mơ ước ba mẹ không còn khổ cực nữa, căn nhà sẽ rộng hơn, có nhiều đồ chơi và được xem phim hoạt hình. Có những đêm trăng, ông trăng gần như đã đi qua con sào, vậy mà ba mẹ vẫn chưa đi làm về. Cô ôm búp bê giấy ra ngồi hàng hiên, ngắm nhìn ông trăng. Từ sáng tới chiều chưa có hột cơm nào trong bụng nhưng cô vẫn ngồi đó và ước mơ. Tuổi thơ thường mơ ước là chuyện đương nhiên. Ánh trăng chiếu sáng cả ngôi nhà trông như một chiếc hộp đưọc chắp vá không khéo tay. Búp bê giấy nằm bẹp gí và gần như rách bươm trong tay cô nhưng thật may cô vẫn giữ nó và chơi với nó mỗi ngày.
Cô bé không được đi học nên làm gì biết đọc. Kể cả những câu chuyện về nàng công chúa hay chàng hoàng tử cũng không mường tượng được. Ngoài búp bê giấy ra, cô biết ông trăng hay những cái cây gần đó. Đời sống cô gần như biệt lập với thế giới bên ngoài nên suy nghĩ của cô gần như suy nghĩ liên quan đến ngôi nhà, búp bê, ông trăng hay cây cối. Sức khoẻ yếu kém, cô vẫn tung tăng với những trò chơ trẻ thơ. Cô cho búp bê ăn bằng những lá cây vàng úa rơi rụng trên đất. Nói chuyện với ông trăng, chứng kiến ông ấy lớn lên rồi chết đi. Nhiều lúc không có trăng, nhà cửa tối thui, chỉ có cô, búp bê và tiếng gió thổi vi vu trong đêm. Búp bê là thứ nghe rõ mồn một nhịp đập trái tìm cô bé. Ánh mắt cô nhìn thao láo trong màn đêm và chỉ nơi đó là có chút ánh sáng. Cách đó vài chục cây số, xe cộ chạy xình xịch, đèn phố sáng chói và nhà xe bóng loáng nhưng với cô, hình như đó là thế giới xa lạ không thuộc về mình.
Một thời gian sau, ba mẹ cô đi mãi không thấy về. Nghe nói là họ gặp tai nạn chết rồi, chính quyền địa phương đem cô vào trại mồ côi. Vào trại một thời gian, cô được một gia đình giàu có nhận nuôi. Như đi vào một thế giới hoàn toàn khác, cô để lại con búp bê giấy nơi ngôi nhà tranh. Bây giờ cô có đủ đồ chơi, bằng gỗ, bằng nhựa, bằng đá... Cô chơi với chúng mỗi ngày đến nỗi chán luôn. Cô không còn nhớ gì đến con búp bê bằng giấy. Ông trăng trở nên quá cao vì cô thích ngắm nhìn mấy dãy đèn chớp tắt, có thể với tay tới mà không cần ngước cổ. Bạn bè cô nhiều lắm, đến ngày sinh nhật, họ đến tặng quà cho cô mà mở không biết mỏi tay. Búp bê giấy nằm co ro dưới một gốc cây, gặp nắng thì khô đi, gặp mưa thì ướt nhẽm. Đến lúc nào đó nó cũng tan rã ra và trở về với đất, nuôi dưỡng thân cây.
Cô bé nghèo giờ đây trở thành tiểu công chúa, được cung phụng từ A đến Z. Ba mẹ mới cưng cô lắm. Họ là những doanh nhân nhưng vì không có con nên xin nuôi một đứa. Mọi sự đòi hỏi từ cô đều được đáp ứng. Muốn voi được voi, muốn tiên được tiên. Vài năm sau cô bé lớn lên thành một cô gái trẻ, còn rất trẻ và sự đua đòi của cô cũng tăng dần theo số tuổi. Những trò chơi trẻ thơ biến mất hoàn toàn, thậm chí cô không còn nhớ gì về chúng nữa, thậm chí cười nức nẻ chế giễu những trò chơi trẻ con. Cô có điều kiện đi học nhưng cô không học, cô có điều kiện giúp người nhưng cô không giúp. Cô thay đổi đến nỗi ngay chính cô cũng không thể nào nhận ra. Ba mẹ nhìn cô mà ngán ngẫm. Mấy con búp bê bằng gỗ, bằng nhựa, bằng đá... bị xếp xó, cho vào cái thùng rồi bỏ trong ga ra. Ông trăng bị bỏ rơi từ lâu, không cần phải nhắc đến nữa.
Ba mẹ nuôi của cô làm ăn thất bại, gia sản bị tịch thu để trả nợ, nghe nói là họ may lắm mới giữ được căn nhà, nếu không phải ở nhà thuê hay khăn gói ra đi. Thói đua đòi của cô không được đáp ứng nữa. Những trò chơi lớn trước tuổi biến mất. Cô không còn gì để giải trí. Một ngày nọ, lục lọi trong ga ra, cô tìm thấy thùng đựng mấy con búp bê. Cô mừng rỡ đem chúng trở lại căn phòng và bày biện chúng trên các kệ. Cô lau, cô chùi, cô đánh bóng lại chúng. Mấy con búp bê trở nên tươi tỉnh, đẹp đẽ và bóng loáng. Trong phút chốc, cô hiểu rõ những giá trị của thời thơ ấu. Hình ảnh cô bé nghèo với ánh mắt thao láo nhìn trong đêm phút chốc hiện về. Cô bật khóc nức nở. Cô thương búp bê giấy nên ôm mấy con búp bê gỗ, búp bê nhựa, búp bê đá vào lòng. Dĩ nhiên cô không thể tìm kiếm lại búp bê giấy xa xưa nhưng cô có thể làm nên chúng. Cô lấy mấy tờ tạp chí và xếp thành những búp bê giấy tặng cho ba mẹ và chưng khắp nơi trong phòng. Bây giờ cô đã hiểu, hạnh phúc không từ những trò chơi sang trọng, không từ những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, mà từ những điều giản dị, từ những khổ đau.
Nhận ra điều đó, những giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống một búp bê giấy. Cô biết bản thân mình đã từng là búp bê và cô muốn làm một con búp bê ngoan ngoãn, biết yêu thương, biết chăm sóc những người xung quanh. Tối hôm đó ánh trăng hắt vào khe cửa phòng ngủ. Cô rón rén bước ra lan can, ánh trăng tràn ngập mọi nơi. Cô tắt đèn điện đi để nhìn thấy trăng rõ hơn. Hôm nay trăng sáng và to lắm. Ông trăng cũng rất gần, có vẻ như chỉ cần với tay là có thể nắm lấy. Những điều kiện hạnh phúc có sẵn đầy dẫy xung quanh cô, vậy mà bấy lâu cô không biết, cô mãi chạy theo những điều kiện không hạnh phúc.
Bây giờ có những đứa trẻ tìm niềm vui trong game online, trong phim hoạt hình, trong những trò chơi bạo lực mà quên đi những trò chơi nhẹ nhàng, dân dã, có tính nhân văn và không đánh mất tuổi thơ tươi đẹp của mình. Nhiều cha mẹ bắt con cái học hành quá mức, còn nhỏ đã phải mang cặp kính dày và lưng còng như ông cụ non. Thật là đáng tiếc. Nói chuyện vài lần với một số đứa trẻ, tôi thấy chúng nói chuyện như người lớn, thậm chí biết tính toán và bon chen không thua kém gì. Thực chất người lớn đã đánh cắp tuổi thơ của đứa trẻ, bắt chúng đi vào các guồng máy công nghiệp. Đứa trẻ trở thành người máy do người lớn điều khiển. Đến lúc chịu không nổi, đứa trẻ vùng vẫy, muốn thoát ra, muốn xa rời gia đình, muốn thoát khỏi sự áp đặt của ba mẹ chúng. Đứa trẻ được cung phụng quá mức gây ra sự ỷ lại và trở nên hư hỏng. Người lớn xem lại cách giáo dục của mình và nhất là cách sống của mình để giúp đứa trẻ vẫn còn trẻ thơ hơn. Hỡi những đứa trẻ, hãy tập tành làm trẻ thơ để là trẻ thơ thực sự. Thời thơ ấu sẽ nhanh chóng qua đi, nên hãy cứ vui chơi, và khi vui chơi hãy vui chơi một cách trẻ thơ.
Không ai hiểu cô bé bằng búp bê giấy. Dĩ nhiên sinh ra trong gia đình nghèo thì búp bê cũng cùng chung số phận. Thân thể cũng héo úa, cũng khô khốc. Những tâm sự của cô bé, búp bê hiểu hơn ai hết. Cô mơ ước ba mẹ không còn khổ cực nữa, căn nhà sẽ rộng hơn, có nhiều đồ chơi và được xem phim hoạt hình. Có những đêm trăng, ông trăng gần như đã đi qua con sào, vậy mà ba mẹ vẫn chưa đi làm về. Cô ôm búp bê giấy ra ngồi hàng hiên, ngắm nhìn ông trăng. Từ sáng tới chiều chưa có hột cơm nào trong bụng nhưng cô vẫn ngồi đó và ước mơ. Tuổi thơ thường mơ ước là chuyện đương nhiên. Ánh trăng chiếu sáng cả ngôi nhà trông như một chiếc hộp đưọc chắp vá không khéo tay. Búp bê giấy nằm bẹp gí và gần như rách bươm trong tay cô nhưng thật may cô vẫn giữ nó và chơi với nó mỗi ngày.
Cô bé không được đi học nên làm gì biết đọc. Kể cả những câu chuyện về nàng công chúa hay chàng hoàng tử cũng không mường tượng được. Ngoài búp bê giấy ra, cô biết ông trăng hay những cái cây gần đó. Đời sống cô gần như biệt lập với thế giới bên ngoài nên suy nghĩ của cô gần như suy nghĩ liên quan đến ngôi nhà, búp bê, ông trăng hay cây cối. Sức khoẻ yếu kém, cô vẫn tung tăng với những trò chơ trẻ thơ. Cô cho búp bê ăn bằng những lá cây vàng úa rơi rụng trên đất. Nói chuyện với ông trăng, chứng kiến ông ấy lớn lên rồi chết đi. Nhiều lúc không có trăng, nhà cửa tối thui, chỉ có cô, búp bê và tiếng gió thổi vi vu trong đêm. Búp bê là thứ nghe rõ mồn một nhịp đập trái tìm cô bé. Ánh mắt cô nhìn thao láo trong màn đêm và chỉ nơi đó là có chút ánh sáng. Cách đó vài chục cây số, xe cộ chạy xình xịch, đèn phố sáng chói và nhà xe bóng loáng nhưng với cô, hình như đó là thế giới xa lạ không thuộc về mình.
Một thời gian sau, ba mẹ cô đi mãi không thấy về. Nghe nói là họ gặp tai nạn chết rồi, chính quyền địa phương đem cô vào trại mồ côi. Vào trại một thời gian, cô được một gia đình giàu có nhận nuôi. Như đi vào một thế giới hoàn toàn khác, cô để lại con búp bê giấy nơi ngôi nhà tranh. Bây giờ cô có đủ đồ chơi, bằng gỗ, bằng nhựa, bằng đá... Cô chơi với chúng mỗi ngày đến nỗi chán luôn. Cô không còn nhớ gì đến con búp bê bằng giấy. Ông trăng trở nên quá cao vì cô thích ngắm nhìn mấy dãy đèn chớp tắt, có thể với tay tới mà không cần ngước cổ. Bạn bè cô nhiều lắm, đến ngày sinh nhật, họ đến tặng quà cho cô mà mở không biết mỏi tay. Búp bê giấy nằm co ro dưới một gốc cây, gặp nắng thì khô đi, gặp mưa thì ướt nhẽm. Đến lúc nào đó nó cũng tan rã ra và trở về với đất, nuôi dưỡng thân cây.
Cô bé nghèo giờ đây trở thành tiểu công chúa, được cung phụng từ A đến Z. Ba mẹ mới cưng cô lắm. Họ là những doanh nhân nhưng vì không có con nên xin nuôi một đứa. Mọi sự đòi hỏi từ cô đều được đáp ứng. Muốn voi được voi, muốn tiên được tiên. Vài năm sau cô bé lớn lên thành một cô gái trẻ, còn rất trẻ và sự đua đòi của cô cũng tăng dần theo số tuổi. Những trò chơi trẻ thơ biến mất hoàn toàn, thậm chí cô không còn nhớ gì về chúng nữa, thậm chí cười nức nẻ chế giễu những trò chơi trẻ con. Cô có điều kiện đi học nhưng cô không học, cô có điều kiện giúp người nhưng cô không giúp. Cô thay đổi đến nỗi ngay chính cô cũng không thể nào nhận ra. Ba mẹ nhìn cô mà ngán ngẫm. Mấy con búp bê bằng gỗ, bằng nhựa, bằng đá... bị xếp xó, cho vào cái thùng rồi bỏ trong ga ra. Ông trăng bị bỏ rơi từ lâu, không cần phải nhắc đến nữa.
Ba mẹ nuôi của cô làm ăn thất bại, gia sản bị tịch thu để trả nợ, nghe nói là họ may lắm mới giữ được căn nhà, nếu không phải ở nhà thuê hay khăn gói ra đi. Thói đua đòi của cô không được đáp ứng nữa. Những trò chơi lớn trước tuổi biến mất. Cô không còn gì để giải trí. Một ngày nọ, lục lọi trong ga ra, cô tìm thấy thùng đựng mấy con búp bê. Cô mừng rỡ đem chúng trở lại căn phòng và bày biện chúng trên các kệ. Cô lau, cô chùi, cô đánh bóng lại chúng. Mấy con búp bê trở nên tươi tỉnh, đẹp đẽ và bóng loáng. Trong phút chốc, cô hiểu rõ những giá trị của thời thơ ấu. Hình ảnh cô bé nghèo với ánh mắt thao láo nhìn trong đêm phút chốc hiện về. Cô bật khóc nức nở. Cô thương búp bê giấy nên ôm mấy con búp bê gỗ, búp bê nhựa, búp bê đá vào lòng. Dĩ nhiên cô không thể tìm kiếm lại búp bê giấy xa xưa nhưng cô có thể làm nên chúng. Cô lấy mấy tờ tạp chí và xếp thành những búp bê giấy tặng cho ba mẹ và chưng khắp nơi trong phòng. Bây giờ cô đã hiểu, hạnh phúc không từ những trò chơi sang trọng, không từ những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, mà từ những điều giản dị, từ những khổ đau.
Nhận ra điều đó, những giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống một búp bê giấy. Cô biết bản thân mình đã từng là búp bê và cô muốn làm một con búp bê ngoan ngoãn, biết yêu thương, biết chăm sóc những người xung quanh. Tối hôm đó ánh trăng hắt vào khe cửa phòng ngủ. Cô rón rén bước ra lan can, ánh trăng tràn ngập mọi nơi. Cô tắt đèn điện đi để nhìn thấy trăng rõ hơn. Hôm nay trăng sáng và to lắm. Ông trăng cũng rất gần, có vẻ như chỉ cần với tay là có thể nắm lấy. Những điều kiện hạnh phúc có sẵn đầy dẫy xung quanh cô, vậy mà bấy lâu cô không biết, cô mãi chạy theo những điều kiện không hạnh phúc.
Bây giờ có những đứa trẻ tìm niềm vui trong game online, trong phim hoạt hình, trong những trò chơi bạo lực mà quên đi những trò chơi nhẹ nhàng, dân dã, có tính nhân văn và không đánh mất tuổi thơ tươi đẹp của mình. Nhiều cha mẹ bắt con cái học hành quá mức, còn nhỏ đã phải mang cặp kính dày và lưng còng như ông cụ non. Thật là đáng tiếc. Nói chuyện vài lần với một số đứa trẻ, tôi thấy chúng nói chuyện như người lớn, thậm chí biết tính toán và bon chen không thua kém gì. Thực chất người lớn đã đánh cắp tuổi thơ của đứa trẻ, bắt chúng đi vào các guồng máy công nghiệp. Đứa trẻ trở thành người máy do người lớn điều khiển. Đến lúc chịu không nổi, đứa trẻ vùng vẫy, muốn thoát ra, muốn xa rời gia đình, muốn thoát khỏi sự áp đặt của ba mẹ chúng. Đứa trẻ được cung phụng quá mức gây ra sự ỷ lại và trở nên hư hỏng. Người lớn xem lại cách giáo dục của mình và nhất là cách sống của mình để giúp đứa trẻ vẫn còn trẻ thơ hơn. Hỡi những đứa trẻ, hãy tập tành làm trẻ thơ để là trẻ thơ thực sự. Thời thơ ấu sẽ nhanh chóng qua đi, nên hãy cứ vui chơi, và khi vui chơi hãy vui chơi một cách trẻ thơ.
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký