Câu chuyện khác về nàng lọ lem
Ngày đăng: 12:19:22 25-03-2015 . Xem: 950
Lễ hội dành cho các thiếu nữ đến tuổi cập kê được mở ra nhằm giúp hoàng tử lựa chọn vị hôn thê. Khắp nơi trong kinh thành và ngoài thành, mọi người xôn xao về lễ hội, các cô gái đôi mươi bấy lâu mơ ước được diện kiến hoàng tử, thay nhau cười nói huyên thuyên, bàn tán nên ăn mặc thế nào, trang điểm ra sao. Cuộc sống thường nhật của người dân trở nên sôi động. Nhà nào có con gái mới lớn đều muốn con mình tham dự, hòng lọt vào mắt của hoàng tử.
Sau khi cha mất, Lọ Lem phải làm việc đầu tắt mặt tối để cung phụng cho mẹ kế và hai đứa em gái. Trong nhà không thiếu kẻ hầu người hạ nhưng nàng vẫn phải làm việc không khác gì một đứa ở. Đôi khi tủi thân, không biết tâm sự cùng ai, nàng khóc một mình, nhớ về người cha đã từng thương yêu nàng hết mực. Tuy vậy, thân phận mồ côi không làm nàng đánh mất niềm vui của một thiếu nữ đầy mơ mộng, nàng vẫn có những người bạn. Những chú chim sơn ca hót vang lừng mỗi sáng sớm, như nhắc nhở nàng cuộc sống này vẫn còn những âm thanh vi diệu. Từng khóm hoa tươi thắm tỏa ra màu sắc thơ ngây làm đẹp mái tóc nàng, cho nàng biết tuổi thanh xuân của nàng đang nở rộ đây, tươi thắm như đóa hoa trăm sắc. Đi vào rừng nhặt nấm, các chú nai tơ và ánh mắt xuyến xao của các chú thỏ nói lên một điều nàng không cô đơn. Lễ hội đến, nàng muốn ăn mặc đẹp, muốn trang điểm, muốn gặp gỡ hoàng tử như biết bao cô gái khác, nhưng công việc cứ đến dồn dập, vừa xong việc này đã đến việc khác. Người mà nàng phải gọi bằng mẹ hay bằng chị có bao giờ để nàng nghỉ ngơi. Hình như nàng sinh ra là người của công việc và công việc chính là người bạn để thấy nàng vẫn còn sống. Tuổi thơ tươi đẹp đi qua quá nhanh để thời niên thiếu cực khổ. Có lẽ sự sống đang thử thách nàng, xem nàng có vững chãi, có chịu đựng được không hay vì những khổ cực đó khiến nàng gục ngã.
Ước mơ lễ hội tan biến thành mây khói khi những việc không đáng bị bắt phải làm. Nào lặt đậu, nào gánh nước, nào giặt đồ. Người hầu thì nhiều nhưng chẳng hiểu sao nàng chưa bao giờ được thảnh thơi, chưa bao giờ được thất nghiệp. Cả ước mơ bấy lâu cũng không thể thực hiện, ngay khoảnh khắc muốn gục ngã, Bụt hiện ra trước mắt. Một cụ già râu tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ, tay trái cầm cây gậy, cả thân hình tỏa ra hào quang, sáng rực cả sân sau của tòa nhà. Bụt nói, mỗi khi con buồn con tâm sự với ai? Lọ Lem trả lời, với những chú sơn ca, với những nụ hoa chớm nở, với những đôi mắt nai hay bàn tay bé nhỏ của những chú thỏ lúc nào cũng vui tươi. Bụt nói tiếp, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ nếu con không thực hiện nó, một mình con thì không thể hoàn thành giấc mơ nếu không có sự trợ giúp của bạn bè. Lọ Lem chợt hiểu ra thì Bụt cũng biến mất. Nàng bắt đầu cất tiếng hát, như từ tận đáy lòng muốn trút hết vào thiên thu tâm tư tình cảm. Lời hát vừa vút lên, sơn ca nghe ngóng, nai vểnh tai và thỏ bừng tỉnh giấc. Các khóm hoa thi nhau nở, hoa nở về đêm thì còn gì bằng. Ánh trăng vằng vặc giục giã nàng còn làm việc chi nữa, còn chần chừ chi nữa. Trong phút chốc, mọi việc được hoàn thành và cơ hội gặp gỡ niềm vui bừng dậy.
Ban nhạc tấu lên dạ khúc tình yêu, đánh thức bản năng của những đôi nam nữ đang say sưa theo nhịp điệu của con tim. Đèn đuốc sáng rực làm mặt trăng cũng phải hờn ghen. Thức ăn nước uống bày biện khắp nơi, ai cũng đẹp, ai cũng xinh. Vậy cớ sao hoàng tử vẫn buồn? Chàng thấy hình như ai cũng đeo mặt nạ, tô lên mình son phấn giả tạo, xiêm y diêm dúa. Nét đẹp của thị thành không làm chàng có cảm xúc nào, thay vào đó là sự chán chường. Bỗng nhiên tiếng nhạc dừng bặt, mọi người dạt sang hai bên, từ thềm của bậc tam cấp, Lọ Lem xuất hiện trong trang phục trắng, tay cầm một đóa hoa dại, sự thanh thoát và chân chất tỏa ra từ con người ấy. Các chàng trai hướng về nàng, các cô gái cũng hướng về nàng, còn hoàng tử nhìn nàng không chớp mắt. Mọi sự chán chường nhanh chóng tan biến, hạnh phúc hiện rõ trong đôi mắt chờ đợi. Đôi mắt chạm nhau như có luồng điện và tiếng nhạc lại vang lên, dạ khúc tình yêu tưởng chừng chán ngắt bỗng trở nên đầy sức sống. Họ không nói một lời nào, chỉ nâng niu trong tiếng nhạc lúc trầm, lúc bổng, lúc du dương, lúc thoăn thoắt. Những đôi chân cứ nhảy nhót, tay chuyền tay, mắt chuyền mắt. Thế giới giữa hai trái tim như dừng lại, mong cho giây phút tuyệt diệu thôi đừng trôi qua quá nhanh. Thời gian xin hãy ngừng lại để đôi bạn trẻ còn kịp trao nhau lời ước hẹn. Tiếng chuông đánh thức nàng trong sự mơ mộng, ngất ngây của tình yêu để quay về với thực tại, cuộc vui nào cũng tàn, đã gặp nhau thì cũng phải chia tay. Số phận đã định như vậy thì nó phải như vậy, định rằng nàng phải gặp người và cũng định rằng đến lúc phải dời đi.
Nàng trở về nhà mà lòng nặng trĩu, không biết có còn gặp lại người nữa không. Trời đã khuya, mặt trăng vượt quá con sào, vài nơi tiếng gà trống gáy sáng, nhưng Lọ Lem vẫn chưa chợp mắt. Nàng nghĩ về thân phận của mình, nàng chỉ là một cô gái nhỏ bé, chỉ là Lọ Lem. Còn người là vị hoàng tử của một đất nước rộng lớn, luôn được cung kính, luôn được chào đón. Trời tờ mờ sáng, chưa kịp nghỉ ngơi, nàng ngồi dậy, chuẩn bị nấu nước nóng phục vụ cho việc rửa mặt cho mẹ kế buổi sáng. Trời hơi se se lạnh, vài tia nắng mặt trời le lói rọi xuống đồng cỏ xa xa làm ánh lên vẻ xanh rì vốn có. Nàng bừng tỉnh sau những vẩn vơ để quay về với công việc cơ cực, lại lặt đậu, lại giặt đồ, lại gánh nước.
Về phần hoàng tử, chàng trách sao nàng bỏ đi quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả cái tên cũng không kịp trao nhau. Chàng nhớ như in đôi mắt ấy, nụ cười ấy, vẻ đẹp chân chất mà chẳng ai có thể sánh bằng. Sau bao năm tháng sống với những đùa vui, chàng nghĩ đã đến lúc cần dừng lại, cần đầu tư cho hạnh phúc của mình. Những nụ cười lả lơi quá tầm thường, những ánh mắt vô hồn quá tầm thường, những ganh tỵ chất chồng quá tầm thường. Điều chàng cần không phải là sự hờ hững mà tấm lòng chân thành, tình yêu đích thực như người con gái ấy, người được sinh ra để dành cho chàng mà thôi. Chàng tìm kiếm nàng trong tâm tưởng, trong mơ và trong ngày khi mặt trời vừa lên và buổi chiều buông xuống. Thông cáo tìm người dán khắp nơi nhưng tin nàng vẫn biền biệt. Tin giả danh thì nhiều mà tin người vẫn xa xăm. Cho đến một ngày nọ, trong lúc rong ruổi trên con đường làng, hoàng tử bắt gặp nàng. Nàng không như đêm dạ hội ngày nào, nhưng vẫn đôi mắt ấy vẫn nụ cười ấy, không hề có sự thay đổi. Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng trong một hình thái khác biệt, hoàng tử lấy làm xúc động, mừng rỡ như gặp lại cố nhân xưa. Chỉ thời gian ngắn ngủi từ khi gặp gỡ lần đầu đến lúc gặp lại nhau nhưng chàng cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Nỗi nhớ nhung gần như giết chết tính phong trần của chàng, tính kiêu ngạo của chàng và tính bất cần đời của chàng. Tình yêu làm chàng thay đổi, biết chờ đợi, biết khiêm cung, biết tôn trọng kẻ khác.
Lọ Lem trở thành vợ hoàng tử làm nhiều người vui mừng nhưng cũng khiến một số người không vui. Người mừng vì một con vịt trở thành thiên nga, là mơ ước của bao cô gái, xem đó là minh chứng cho ước mơ trở thành sự thật. Người không vui vì kẻ mà người từng hành hạ nay lại có quyền cao chức trọng, có lời ăn tiếng nói, có uy lực trong tay. Điều này khiến họ không thể chịu nổi và bắt đầu lo lắng. Nhưng điều lo lắng kia không kéo dài lâu khi nàng Lọ Lem giữ im lặng về việc bản thân bị ngược đãi trong suốt thời gian vừa qua. Thỉnh thoảng, nàng vẫn về thăm nhà, vẫn hỏi han mẹ kế, vẫn trò chuyện với những người hầu, mà không mảy may có hành vi hay lời trách móc nào. Chính thái độ đó làm rung động người mẹ bấy lâu có hiềm khích và ganh ghét đã trở nên mềm mỏng, từ ái hơn. Nàng vui mừng với sự thay đổi đó. Nàng cũng thăm lại khu rừng, chăm sóc vườn hoa, chơi đùa với những chú nai, chú thỏ và tình bạn giữa nàng với chúng càng trở nên thắm thiết. Nàng không quên tiếng hót của chim sơn ca, chính chúng đã giúp nàng thức dậy mỗi ngày lúc trời vừa kịp sáng. Nàng sống hạnh phúc bên cạnh hoàng tử và sau này trở thành hoàng hậu. Bà ban hành các biện pháp bảo vệ rừng cũng như cấm săn bắn muôn thú, bảo vệ sự sống muôn loài
.
Sau khi cha mất, Lọ Lem phải làm việc đầu tắt mặt tối để cung phụng cho mẹ kế và hai đứa em gái. Trong nhà không thiếu kẻ hầu người hạ nhưng nàng vẫn phải làm việc không khác gì một đứa ở. Đôi khi tủi thân, không biết tâm sự cùng ai, nàng khóc một mình, nhớ về người cha đã từng thương yêu nàng hết mực. Tuy vậy, thân phận mồ côi không làm nàng đánh mất niềm vui của một thiếu nữ đầy mơ mộng, nàng vẫn có những người bạn. Những chú chim sơn ca hót vang lừng mỗi sáng sớm, như nhắc nhở nàng cuộc sống này vẫn còn những âm thanh vi diệu. Từng khóm hoa tươi thắm tỏa ra màu sắc thơ ngây làm đẹp mái tóc nàng, cho nàng biết tuổi thanh xuân của nàng đang nở rộ đây, tươi thắm như đóa hoa trăm sắc. Đi vào rừng nhặt nấm, các chú nai tơ và ánh mắt xuyến xao của các chú thỏ nói lên một điều nàng không cô đơn. Lễ hội đến, nàng muốn ăn mặc đẹp, muốn trang điểm, muốn gặp gỡ hoàng tử như biết bao cô gái khác, nhưng công việc cứ đến dồn dập, vừa xong việc này đã đến việc khác. Người mà nàng phải gọi bằng mẹ hay bằng chị có bao giờ để nàng nghỉ ngơi. Hình như nàng sinh ra là người của công việc và công việc chính là người bạn để thấy nàng vẫn còn sống. Tuổi thơ tươi đẹp đi qua quá nhanh để thời niên thiếu cực khổ. Có lẽ sự sống đang thử thách nàng, xem nàng có vững chãi, có chịu đựng được không hay vì những khổ cực đó khiến nàng gục ngã.
Ước mơ lễ hội tan biến thành mây khói khi những việc không đáng bị bắt phải làm. Nào lặt đậu, nào gánh nước, nào giặt đồ. Người hầu thì nhiều nhưng chẳng hiểu sao nàng chưa bao giờ được thảnh thơi, chưa bao giờ được thất nghiệp. Cả ước mơ bấy lâu cũng không thể thực hiện, ngay khoảnh khắc muốn gục ngã, Bụt hiện ra trước mắt. Một cụ già râu tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ, tay trái cầm cây gậy, cả thân hình tỏa ra hào quang, sáng rực cả sân sau của tòa nhà. Bụt nói, mỗi khi con buồn con tâm sự với ai? Lọ Lem trả lời, với những chú sơn ca, với những nụ hoa chớm nở, với những đôi mắt nai hay bàn tay bé nhỏ của những chú thỏ lúc nào cũng vui tươi. Bụt nói tiếp, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ nếu con không thực hiện nó, một mình con thì không thể hoàn thành giấc mơ nếu không có sự trợ giúp của bạn bè. Lọ Lem chợt hiểu ra thì Bụt cũng biến mất. Nàng bắt đầu cất tiếng hát, như từ tận đáy lòng muốn trút hết vào thiên thu tâm tư tình cảm. Lời hát vừa vút lên, sơn ca nghe ngóng, nai vểnh tai và thỏ bừng tỉnh giấc. Các khóm hoa thi nhau nở, hoa nở về đêm thì còn gì bằng. Ánh trăng vằng vặc giục giã nàng còn làm việc chi nữa, còn chần chừ chi nữa. Trong phút chốc, mọi việc được hoàn thành và cơ hội gặp gỡ niềm vui bừng dậy.
Ban nhạc tấu lên dạ khúc tình yêu, đánh thức bản năng của những đôi nam nữ đang say sưa theo nhịp điệu của con tim. Đèn đuốc sáng rực làm mặt trăng cũng phải hờn ghen. Thức ăn nước uống bày biện khắp nơi, ai cũng đẹp, ai cũng xinh. Vậy cớ sao hoàng tử vẫn buồn? Chàng thấy hình như ai cũng đeo mặt nạ, tô lên mình son phấn giả tạo, xiêm y diêm dúa. Nét đẹp của thị thành không làm chàng có cảm xúc nào, thay vào đó là sự chán chường. Bỗng nhiên tiếng nhạc dừng bặt, mọi người dạt sang hai bên, từ thềm của bậc tam cấp, Lọ Lem xuất hiện trong trang phục trắng, tay cầm một đóa hoa dại, sự thanh thoát và chân chất tỏa ra từ con người ấy. Các chàng trai hướng về nàng, các cô gái cũng hướng về nàng, còn hoàng tử nhìn nàng không chớp mắt. Mọi sự chán chường nhanh chóng tan biến, hạnh phúc hiện rõ trong đôi mắt chờ đợi. Đôi mắt chạm nhau như có luồng điện và tiếng nhạc lại vang lên, dạ khúc tình yêu tưởng chừng chán ngắt bỗng trở nên đầy sức sống. Họ không nói một lời nào, chỉ nâng niu trong tiếng nhạc lúc trầm, lúc bổng, lúc du dương, lúc thoăn thoắt. Những đôi chân cứ nhảy nhót, tay chuyền tay, mắt chuyền mắt. Thế giới giữa hai trái tim như dừng lại, mong cho giây phút tuyệt diệu thôi đừng trôi qua quá nhanh. Thời gian xin hãy ngừng lại để đôi bạn trẻ còn kịp trao nhau lời ước hẹn. Tiếng chuông đánh thức nàng trong sự mơ mộng, ngất ngây của tình yêu để quay về với thực tại, cuộc vui nào cũng tàn, đã gặp nhau thì cũng phải chia tay. Số phận đã định như vậy thì nó phải như vậy, định rằng nàng phải gặp người và cũng định rằng đến lúc phải dời đi.
Nàng trở về nhà mà lòng nặng trĩu, không biết có còn gặp lại người nữa không. Trời đã khuya, mặt trăng vượt quá con sào, vài nơi tiếng gà trống gáy sáng, nhưng Lọ Lem vẫn chưa chợp mắt. Nàng nghĩ về thân phận của mình, nàng chỉ là một cô gái nhỏ bé, chỉ là Lọ Lem. Còn người là vị hoàng tử của một đất nước rộng lớn, luôn được cung kính, luôn được chào đón. Trời tờ mờ sáng, chưa kịp nghỉ ngơi, nàng ngồi dậy, chuẩn bị nấu nước nóng phục vụ cho việc rửa mặt cho mẹ kế buổi sáng. Trời hơi se se lạnh, vài tia nắng mặt trời le lói rọi xuống đồng cỏ xa xa làm ánh lên vẻ xanh rì vốn có. Nàng bừng tỉnh sau những vẩn vơ để quay về với công việc cơ cực, lại lặt đậu, lại giặt đồ, lại gánh nước.
Về phần hoàng tử, chàng trách sao nàng bỏ đi quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả cái tên cũng không kịp trao nhau. Chàng nhớ như in đôi mắt ấy, nụ cười ấy, vẻ đẹp chân chất mà chẳng ai có thể sánh bằng. Sau bao năm tháng sống với những đùa vui, chàng nghĩ đã đến lúc cần dừng lại, cần đầu tư cho hạnh phúc của mình. Những nụ cười lả lơi quá tầm thường, những ánh mắt vô hồn quá tầm thường, những ganh tỵ chất chồng quá tầm thường. Điều chàng cần không phải là sự hờ hững mà tấm lòng chân thành, tình yêu đích thực như người con gái ấy, người được sinh ra để dành cho chàng mà thôi. Chàng tìm kiếm nàng trong tâm tưởng, trong mơ và trong ngày khi mặt trời vừa lên và buổi chiều buông xuống. Thông cáo tìm người dán khắp nơi nhưng tin nàng vẫn biền biệt. Tin giả danh thì nhiều mà tin người vẫn xa xăm. Cho đến một ngày nọ, trong lúc rong ruổi trên con đường làng, hoàng tử bắt gặp nàng. Nàng không như đêm dạ hội ngày nào, nhưng vẫn đôi mắt ấy vẫn nụ cười ấy, không hề có sự thay đổi. Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng trong một hình thái khác biệt, hoàng tử lấy làm xúc động, mừng rỡ như gặp lại cố nhân xưa. Chỉ thời gian ngắn ngủi từ khi gặp gỡ lần đầu đến lúc gặp lại nhau nhưng chàng cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Nỗi nhớ nhung gần như giết chết tính phong trần của chàng, tính kiêu ngạo của chàng và tính bất cần đời của chàng. Tình yêu làm chàng thay đổi, biết chờ đợi, biết khiêm cung, biết tôn trọng kẻ khác.
Lọ Lem trở thành vợ hoàng tử làm nhiều người vui mừng nhưng cũng khiến một số người không vui. Người mừng vì một con vịt trở thành thiên nga, là mơ ước của bao cô gái, xem đó là minh chứng cho ước mơ trở thành sự thật. Người không vui vì kẻ mà người từng hành hạ nay lại có quyền cao chức trọng, có lời ăn tiếng nói, có uy lực trong tay. Điều này khiến họ không thể chịu nổi và bắt đầu lo lắng. Nhưng điều lo lắng kia không kéo dài lâu khi nàng Lọ Lem giữ im lặng về việc bản thân bị ngược đãi trong suốt thời gian vừa qua. Thỉnh thoảng, nàng vẫn về thăm nhà, vẫn hỏi han mẹ kế, vẫn trò chuyện với những người hầu, mà không mảy may có hành vi hay lời trách móc nào. Chính thái độ đó làm rung động người mẹ bấy lâu có hiềm khích và ganh ghét đã trở nên mềm mỏng, từ ái hơn. Nàng vui mừng với sự thay đổi đó. Nàng cũng thăm lại khu rừng, chăm sóc vườn hoa, chơi đùa với những chú nai, chú thỏ và tình bạn giữa nàng với chúng càng trở nên thắm thiết. Nàng không quên tiếng hót của chim sơn ca, chính chúng đã giúp nàng thức dậy mỗi ngày lúc trời vừa kịp sáng. Nàng sống hạnh phúc bên cạnh hoàng tử và sau này trở thành hoàng hậu. Bà ban hành các biện pháp bảo vệ rừng cũng như cấm săn bắn muôn thú, bảo vệ sự sống muôn loài
.
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký