Đền đáp tiếp sự
Ngày đăng: 11:51:33 25-03-2015 . Xem: 945
Cậu bé Trevor trong bộ phim Đền Đáp Tiếp Nối hy sinh cứu bạn tạo ấn tượng mạnh mẽ trong tâm trí của Steven. Cậu thấy sao trên đời một người nhỏ tuổi như vậy lại có thể làm công việc tuyệt vời như thế. Một người đi giúp ít nhất ba người và khuyến tấn ba người đó mỗi người đi giúp thêm ba người và cứ như vậy, con người giúp đỡ lẫn nhau. Hình ảnh Trevor cứu bạn ăn sâu vào tiềm thức của Steven, một cậu học trò 16 tuổi hàng ngày vẫn còn lên xe buýt đến trường học trong thị trấn. Kể từ khi xem xong bộ phim, Steven nghĩ đến gia đình, cha mẹ, bạn bè, thầy cô và những người hàng xóm. Cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ bởi lối sống đua đòi, cha mẹ chắc hẳn rầu rĩ vì cậu. Tụ tập đi chơi với những bạn xấu, việc học của cậu rớt thê thảm. Cha mẹ nhiều lần nghỉ làm để lên nói chuyện với hiệu trưởng. Rất may là cậu không bị đuổi học sau nhiều lần giả vờ hối lỗi. Với thầy cô, cậu ăn nói như một đứa trẻ không được giáo dục, không coi ai ra gì. Còn hàng xóm thì khỏi nói, họ thường xuyên đi mắng vốn cha mẹ cậu vì những hành vi phá phách.
Nhưng sau khi xem bộ phim trên, thái độ Steven hoàn toàn thay đổi, có thể nói là 180 độ. Cậu hối tiếc vì thời gian qua đã mang sự bực bội đến bao nhiêu người và cậu quyết tâm thay đổi chỉ khi nhìn vào ánh mắt của người diễn viên đóng vai Trevor trong bộ phim. Ánh mắt ngây thơ nhưng lại khao khát giúp người giúp đời. Cảm xúc trào dâng trong Steven, cậu muốn trở thành một Trevor trong đời thật. Cậu bắt đầu lên kế hoạch giúp cha mẹ làm việc nhà. Một buổi sáng đi làm về, người mẹ nhìn thấy nhà cửa tươm tất, quần áo đã được giặt, cỏ đã được cắt gọn, Steven đang trang hoàng lại nhà cửa, bà gọi con vào phòng ăn nói chuyện. Bà hỏi với vẻ ngac nhiên: “Con hôm nay làm sao vậy? Có phải con đã làm hết mọi thứ hay không?”. Steven nhìn bà và nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết bấy lâu nay đã làm cho ba mẹ buồn. Bắt đầu từ hôm nay ba mẹ hãy chuyên tâm làm việc, mọi việc nhà sẽ do con làm, sau giờ học con sẽ lên kế hoạch làm việc, ba mẹ không cần phải lo lắng về con nữa.” Người mẹ xúc động đến nghẹo ngào: “Ôi đứa con của tôi, con tôi đã trưởng thành, trở thành người đàn ông rồi”. Steven ôm mẹ và nói: “Con thương mẹ.”
Thầy cô của Steven cũng ngạc nhiên vì thái độ học tập của cậu. Bài tập cậu làm đầy đủ, điểm số tăng lên đáng kể trong ánh mắt ngưỡng mộ và trầm trồ của nhiều người. Người ngạc nhiên nhiều nhất là thầy Robert dạy toán. Thầy nói với Steven: “Thầy rất vui mừng thấy sự thay đổi của con. Thầy hy vọng con sẽ là hình mẫu về sự thay đổi cho các bạn khác trong lớp.” Thầy Robert đã lớn tuổi và phải chịu đựng nhiều trò của cậu mấy tháng qua. Bây giờ nghĩ lại cậu thấy thương thầy nên tự hứa với lòng sẽ lo học để thầy được vui. Hai ngày sau trò chuyện với thầy, thầy Robert gặp tai nạn xe cộ phải nằm viện. Steven đến bệnh viện thăm thầy. Lúc đó thầy trong phòng mổ. Vợ và con thầy đang chờ bên ngoài trong vẻ mặt lo lắng. Một cô ý tá chạy ra và nói nhanh: “Chúng tôi cần thêm máu, máu của ông nhóm O, chúng tôi cần thêm nhóm máu O, trong gia đình các vị có ai thuộc nhóm máu O không?” Không một ai trong gia đình thầy có nhóm máu này. Steven lập tức giơ tay. Cậu biết rất rõ nhóm máu của mình. Lúc truyền máu, cậu cứ nghĩ mong sao thầy khỏe mạnh, mong sao với giọt máu này thầy được cứu sống. Cậu bật khóc sao người bị tai nạn kia không phải là cậu. Nếu thầy khoẻ mạnh thì thầy có thể giúp được nhiều người. Còn cậu khoẻ mạnh làm gì? Cậu có giúp được ai đâu, đã vậy cậu còn chọc ghẹo thầy nữa. Thầy ơi, con xin lỗi thầy, con biết lỗi của con rồi. Cậu bắt đầu nguyện, nếu ai cần máu của cậu, cậu sẵn sàng hiến tặng, chỉ mong người nhận được khoẻ mạnh, được an lành.
Trong số những đứa bạn của Steven, thằng Mark là đứa nghèo nhất. Ba mẹ nó phải làm nhiều việc để có thể giữ đứa con của mình. Bên Mỹ bảo vệ trẻ em tốt nhưng nhiều lúc cũng quá đáng, sẵn sàng bắt đứa con đi nếu như ba mẹ không làm tròn bổn phận của họ. Steven nói với mẹ của mình: “Mẹ ơi, mẹ nhận Mark làm con nuôi đi. Gia đình nó tội nghiệp lắm, con cũng muốn có thêm một người anh em.” Mẹ cậu nhận lời. Steven bắt đầu chia sẻ những gì cậu có được với Mark. Từ quần áo, thức ăn, kể cả chiếc xe máy, cậu đều chia sẻ với người anh em. Cậu bắt đầu ý thức giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi và những đứa trẻ nghèo khó. Cậu và Mark tham gia các công tác từ thiện. Cuối tuần thay vì đi chơi bạn bè, hai cậu đến các trại mồ côi dạy chữ cho các em nhỏ. Bọn chúng rất mến cậu, xem cậu như người anh trong gia đình.
Sau một năm Steven không còn nhận ra được chính mình nữa. Steven hôm nay không còn là Steven ngày xưa nữa. Ấy vậy cậu vẫn chưa thấy hài lòng, cậu chưa thấy mình bằng cậu bé Trevor trong bộ phim, người hy sinh cả thân mạng để cứu bạn mình. Với mong ước như vậy để rồi một ngày nọ, ba cậu đi làm về. Đêm đó trời mưa bão, cây cối bên ngoài bị ngã, cậu và ba ra ngoài dọn dẹp cây cối cùng với hàng xóm. Một nhánh cây rớt xuống, cậu nhìn thấy và trong tích tắc lao ra che cho ba. Nhánh cây đâm thẳng vào ngực cậu khiến cậu ngã xuống. Ba cậu lập tức đỡ cậu dậy. Những người hàng xóm chạy tới. Một người gọi xe cứu thương. Steven thều thào nói với ba mình: “Chắc con không sống được đâu. Ba nhớ hiến xác con cho khoa học nhé. Hãy thương thằng Mark như ba mẹ thương con vậy.” Cậu nhìn lên cao, cậu bé Trevor đang vẫy tay chào cậu và mỉm cười với cậu.
Steven qua đời trên đường đến bệnh viện. Theo lời cậu, ba mẹ hiến xác cậu cho khoa học. Mọi người bắt đầu gọi cậu là Bồ Tát Bố Thí, bố thí đến tận cùng của sự sống. Nếu như trong đời sống này mình gặp một người bố thí sức lực, tiền bạc, tình thuơng và cả mạng sống, người đó là một vị Bồ tát, mình hãy cung kính chắp tay xá chào và hãy phát nguyện học theo hạnh bố thí của họ. Cậu bé Trevor là một vị Bồ tát như vậy và Steven lại là tiếp nối của Trevor tiếp tục cứu giúp người khác với một tâm vô tư không cần cầu báo.
Là một trẻ nhỏ, mình vẫn có thể thực hành hạnh bố thí. Vâng lời cha mẹ, cung kính với ông bà, tôn trọng thầy cô là cách bố thí tình thương. Tình thương nhiều lắm, cho đi nhưng không bao giờ cạn mà lúc nào cũng đầy ngất. Là một thiếu niên, biết lo học hành, chia sẻ công việc gia đình, đoàn kết thân ái với anh chị em trong nhà, đó là cách bố thí hay nhất. Ba mẹ sẽ rất vui khi thấy những đứa con của mình lớn lên trong vòng tay yêu thương, che chở và hoà thuận.
Không phải ai cũng có thể hy sinh như Trevor hay Steven, cả người lớn cũng không dễ dàng làm được, nhưng mình vẫn có thể đền đáp tiếp nối. Thế hệ này với thế hệ khác cưu mang, bảo vệ, gìn giữ và thương yêu nhau thì thế giới này hạnh phúc biết bao. Hãy biết mang ơn người đã giúp mình và cách trả ơn hay nhất là giúp đỡ lại người khác. Nhưng đừng có đợi người khác giúp mình rồi mình mới giúp mà hãy giúp người trong mọi hoàn cảnh. Giúp người chính là giúp mình đấy thôi.
Một đứa trẻ biết giúp người thì hay biết bao. Đâu cần làm gì cao siêu, giúp mẹ quét cái nhà, giúp bà băng qua đường, giúp bạn cùng tiến bộ là cái giúp tươi đẹp như một bông hoa mang hương sắc cho đời. Hôm qua tôi thấy một đứa trẻ đi học về, khoanh tay chào ông bà và ba mẹ của chúng, chưa làm gì nhiều nhưng gương mặt của người lớn rất hạnh phúc. Hạnh phúc đích thực là cho đi hạnh phúc đến người, nói là cho nhưng thực ra mình đang nhận và mình trở nên giàu có. Cái giàu có không phải là quần áo đẹp, món đồ chơi đắt tiền hay trò chơi điện tử, mà giàu có vì còn có ông bà, ba mẹ, còn được sống giữa gia đình yêu thương.
Trăng đã lên cao đi ngang qua hàng hiên. Ông trăng không nói gì nhưng biết đứa trẻ nào ngoan, đứa trẻ nào chưa ngoan. Nếu ngoan rồi thì hãy tiếp tục ngoan. Nếu chưa ngoan thì sửa đổi để trở nên ngoan hơn. Biết ngoan cũng là bố thí. Một đứa trẻ vẫn có thể là tiểu Bồ tát được vậy. Tại sao không chứ?
Nhưng sau khi xem bộ phim trên, thái độ Steven hoàn toàn thay đổi, có thể nói là 180 độ. Cậu hối tiếc vì thời gian qua đã mang sự bực bội đến bao nhiêu người và cậu quyết tâm thay đổi chỉ khi nhìn vào ánh mắt của người diễn viên đóng vai Trevor trong bộ phim. Ánh mắt ngây thơ nhưng lại khao khát giúp người giúp đời. Cảm xúc trào dâng trong Steven, cậu muốn trở thành một Trevor trong đời thật. Cậu bắt đầu lên kế hoạch giúp cha mẹ làm việc nhà. Một buổi sáng đi làm về, người mẹ nhìn thấy nhà cửa tươm tất, quần áo đã được giặt, cỏ đã được cắt gọn, Steven đang trang hoàng lại nhà cửa, bà gọi con vào phòng ăn nói chuyện. Bà hỏi với vẻ ngac nhiên: “Con hôm nay làm sao vậy? Có phải con đã làm hết mọi thứ hay không?”. Steven nhìn bà và nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết bấy lâu nay đã làm cho ba mẹ buồn. Bắt đầu từ hôm nay ba mẹ hãy chuyên tâm làm việc, mọi việc nhà sẽ do con làm, sau giờ học con sẽ lên kế hoạch làm việc, ba mẹ không cần phải lo lắng về con nữa.” Người mẹ xúc động đến nghẹo ngào: “Ôi đứa con của tôi, con tôi đã trưởng thành, trở thành người đàn ông rồi”. Steven ôm mẹ và nói: “Con thương mẹ.”
Thầy cô của Steven cũng ngạc nhiên vì thái độ học tập của cậu. Bài tập cậu làm đầy đủ, điểm số tăng lên đáng kể trong ánh mắt ngưỡng mộ và trầm trồ của nhiều người. Người ngạc nhiên nhiều nhất là thầy Robert dạy toán. Thầy nói với Steven: “Thầy rất vui mừng thấy sự thay đổi của con. Thầy hy vọng con sẽ là hình mẫu về sự thay đổi cho các bạn khác trong lớp.” Thầy Robert đã lớn tuổi và phải chịu đựng nhiều trò của cậu mấy tháng qua. Bây giờ nghĩ lại cậu thấy thương thầy nên tự hứa với lòng sẽ lo học để thầy được vui. Hai ngày sau trò chuyện với thầy, thầy Robert gặp tai nạn xe cộ phải nằm viện. Steven đến bệnh viện thăm thầy. Lúc đó thầy trong phòng mổ. Vợ và con thầy đang chờ bên ngoài trong vẻ mặt lo lắng. Một cô ý tá chạy ra và nói nhanh: “Chúng tôi cần thêm máu, máu của ông nhóm O, chúng tôi cần thêm nhóm máu O, trong gia đình các vị có ai thuộc nhóm máu O không?” Không một ai trong gia đình thầy có nhóm máu này. Steven lập tức giơ tay. Cậu biết rất rõ nhóm máu của mình. Lúc truyền máu, cậu cứ nghĩ mong sao thầy khỏe mạnh, mong sao với giọt máu này thầy được cứu sống. Cậu bật khóc sao người bị tai nạn kia không phải là cậu. Nếu thầy khoẻ mạnh thì thầy có thể giúp được nhiều người. Còn cậu khoẻ mạnh làm gì? Cậu có giúp được ai đâu, đã vậy cậu còn chọc ghẹo thầy nữa. Thầy ơi, con xin lỗi thầy, con biết lỗi của con rồi. Cậu bắt đầu nguyện, nếu ai cần máu của cậu, cậu sẵn sàng hiến tặng, chỉ mong người nhận được khoẻ mạnh, được an lành.
Trong số những đứa bạn của Steven, thằng Mark là đứa nghèo nhất. Ba mẹ nó phải làm nhiều việc để có thể giữ đứa con của mình. Bên Mỹ bảo vệ trẻ em tốt nhưng nhiều lúc cũng quá đáng, sẵn sàng bắt đứa con đi nếu như ba mẹ không làm tròn bổn phận của họ. Steven nói với mẹ của mình: “Mẹ ơi, mẹ nhận Mark làm con nuôi đi. Gia đình nó tội nghiệp lắm, con cũng muốn có thêm một người anh em.” Mẹ cậu nhận lời. Steven bắt đầu chia sẻ những gì cậu có được với Mark. Từ quần áo, thức ăn, kể cả chiếc xe máy, cậu đều chia sẻ với người anh em. Cậu bắt đầu ý thức giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi và những đứa trẻ nghèo khó. Cậu và Mark tham gia các công tác từ thiện. Cuối tuần thay vì đi chơi bạn bè, hai cậu đến các trại mồ côi dạy chữ cho các em nhỏ. Bọn chúng rất mến cậu, xem cậu như người anh trong gia đình.
Sau một năm Steven không còn nhận ra được chính mình nữa. Steven hôm nay không còn là Steven ngày xưa nữa. Ấy vậy cậu vẫn chưa thấy hài lòng, cậu chưa thấy mình bằng cậu bé Trevor trong bộ phim, người hy sinh cả thân mạng để cứu bạn mình. Với mong ước như vậy để rồi một ngày nọ, ba cậu đi làm về. Đêm đó trời mưa bão, cây cối bên ngoài bị ngã, cậu và ba ra ngoài dọn dẹp cây cối cùng với hàng xóm. Một nhánh cây rớt xuống, cậu nhìn thấy và trong tích tắc lao ra che cho ba. Nhánh cây đâm thẳng vào ngực cậu khiến cậu ngã xuống. Ba cậu lập tức đỡ cậu dậy. Những người hàng xóm chạy tới. Một người gọi xe cứu thương. Steven thều thào nói với ba mình: “Chắc con không sống được đâu. Ba nhớ hiến xác con cho khoa học nhé. Hãy thương thằng Mark như ba mẹ thương con vậy.” Cậu nhìn lên cao, cậu bé Trevor đang vẫy tay chào cậu và mỉm cười với cậu.
Steven qua đời trên đường đến bệnh viện. Theo lời cậu, ba mẹ hiến xác cậu cho khoa học. Mọi người bắt đầu gọi cậu là Bồ Tát Bố Thí, bố thí đến tận cùng của sự sống. Nếu như trong đời sống này mình gặp một người bố thí sức lực, tiền bạc, tình thuơng và cả mạng sống, người đó là một vị Bồ tát, mình hãy cung kính chắp tay xá chào và hãy phát nguyện học theo hạnh bố thí của họ. Cậu bé Trevor là một vị Bồ tát như vậy và Steven lại là tiếp nối của Trevor tiếp tục cứu giúp người khác với một tâm vô tư không cần cầu báo.
Là một trẻ nhỏ, mình vẫn có thể thực hành hạnh bố thí. Vâng lời cha mẹ, cung kính với ông bà, tôn trọng thầy cô là cách bố thí tình thương. Tình thương nhiều lắm, cho đi nhưng không bao giờ cạn mà lúc nào cũng đầy ngất. Là một thiếu niên, biết lo học hành, chia sẻ công việc gia đình, đoàn kết thân ái với anh chị em trong nhà, đó là cách bố thí hay nhất. Ba mẹ sẽ rất vui khi thấy những đứa con của mình lớn lên trong vòng tay yêu thương, che chở và hoà thuận.
Không phải ai cũng có thể hy sinh như Trevor hay Steven, cả người lớn cũng không dễ dàng làm được, nhưng mình vẫn có thể đền đáp tiếp nối. Thế hệ này với thế hệ khác cưu mang, bảo vệ, gìn giữ và thương yêu nhau thì thế giới này hạnh phúc biết bao. Hãy biết mang ơn người đã giúp mình và cách trả ơn hay nhất là giúp đỡ lại người khác. Nhưng đừng có đợi người khác giúp mình rồi mình mới giúp mà hãy giúp người trong mọi hoàn cảnh. Giúp người chính là giúp mình đấy thôi.
Một đứa trẻ biết giúp người thì hay biết bao. Đâu cần làm gì cao siêu, giúp mẹ quét cái nhà, giúp bà băng qua đường, giúp bạn cùng tiến bộ là cái giúp tươi đẹp như một bông hoa mang hương sắc cho đời. Hôm qua tôi thấy một đứa trẻ đi học về, khoanh tay chào ông bà và ba mẹ của chúng, chưa làm gì nhiều nhưng gương mặt của người lớn rất hạnh phúc. Hạnh phúc đích thực là cho đi hạnh phúc đến người, nói là cho nhưng thực ra mình đang nhận và mình trở nên giàu có. Cái giàu có không phải là quần áo đẹp, món đồ chơi đắt tiền hay trò chơi điện tử, mà giàu có vì còn có ông bà, ba mẹ, còn được sống giữa gia đình yêu thương.
Trăng đã lên cao đi ngang qua hàng hiên. Ông trăng không nói gì nhưng biết đứa trẻ nào ngoan, đứa trẻ nào chưa ngoan. Nếu ngoan rồi thì hãy tiếp tục ngoan. Nếu chưa ngoan thì sửa đổi để trở nên ngoan hơn. Biết ngoan cũng là bố thí. Một đứa trẻ vẫn có thể là tiểu Bồ tát được vậy. Tại sao không chứ?
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký