Bài thơ dở dang
Ngày đăng: 11:51:40 31-03-2015 . Xem: 918
Có một chàng thi sĩ nghèo từ vùng ngoại ô lên thành thị sinh sống. Khi còn ở quê chàng đã quen với lối sống thanh nhàn, khung trời thơ mộng và tiếng chim ríu rít suốt ngày. Chỉ cần nhìn lá vàng rơi, đồng cỏ xanh rì hay áng mây trắng lững lờ trôi, chàng đã có những vần thơ lai láng. Vào những đêm trăng sáng, ngồi nhâm nhi chén trà, chàng ngâm những bài thơ hiến tặng cho những vì sao. Cuộc đời thật thảnh thơi, an nhàn, không có gì phải lo lắng, không có gì phải sầu khổ. Vào thành thị sinh sống, chàng bỗng choáng ngợp với lối sống hối hả, tất bật, nếu không nói là khá bon chen của người thành thị. Bầu trời xanh bị che chắn bởi các tòa nhà chọc trời và trở nên xám xịt vì khói bụi. Bầu trời đêm không còn là của vầng trăng và ánh trăng không tự do bay nhảy giữa đêm huyền diệu. Từ những vần thơ mơn mởn thiên nhiên đã trở nên sắt đá, gai góc và lắm lúc bực bội. Công viên với hàng cây nhỏ bé được tỉa gọt kỹ càng không làm nức lòng chàng thi sĩ trẻ muốn thỏa sức trong sự thăng hoa của cõi lòng.
Căn phòng trọ có cửa sổ nằm đối diện với khu vườn nho nhỏ bao quanh một ngôi biệt thự lúc nào cũng kính cổng cao tường. Cái cổng đen cao lêu ngêu che khuất cả mặt tiền của ngôi nhà. Từ trên cao chàng có thể nhìn thấy một chiếc xích đu nhỏ đặt trong vườn, được sơn phết đủ thứ màu sắc. Nhưng điều làm cho chàng chú ý không phải là sự giàu sang hay kiến trúc tân thời của ngôi nhà mà là vẻ đẹp mỹ miều của cô tiểu thư ngày nào cũng ra đó ngồi chơi, ngắt vài cành hoa cài lên tóc. Vẻ đẹp ấy không mang dáng dấp của hương đồng cỏ nội mà có nét gì đó kiêu sa, trau chuốt và chăm sóc kỹ lưỡng. Trong chàng bắt đầu có nội kết với vẻ đẹp ấy và ăn sâu vào tiềm thức của chàng. Chàng bắt đầu nhớ nhung hình bóng người con gái trong khu vườn xinh xắn. Đi cũng nhớ, ngồi cũng nhớ, nằm cũng nhớ, ăn cũng nhớ và chỉ cầu mong sao được diện kiến nàng dù chỉ một lần. Chiều nào chàng cũng ra ngồi bên cửa sổ để ngắm dung nhan của nàng, có vậy thì chàng ăn mới ngon và ngủ mới yên. Chàng không còn ngồi nhâm nhi uống trà ngắm nhìn trăng thanh mà ngồi uống lon bia ngắm nhìn người đẹp.
Cái đẹp mê hồn làm chàng thi sĩ si tình ngất ngây. Ngay lập tức chàng viết một bài thơ mà chỉ mỗi chàng đọc. Nàng ngồi đó như một thiên thần - Nét dịu dàng choáng ngợp châu thân - Ta hỡi sao cứ mãi bần thần - Nỗi buồn giây phút tựa ngàn cân. Ước gì có nàng làm hoàng hậu - Ta là vua trị vì đêm thâu - Nhờ vầng trăng bắc một nhịp cầu - Ta với nàng cho tình đậm sâu. Bài thơ tuy ngắn ngủi nhưng chứa đựng tình yêu từ gác trọ lần đầu tiên nhìn thấy nét đẹp của đô thành. Bài thơ là một mối tình đơn phương dành trao tặng cho người phía bên kia, chỉ cách xa một bức tường nhưng sao chàng thấy như vạn dặm. Viết xong, nội kết trong lòng chàng vẫn không thuyên giảm, mà bốc lên ngùn ngụt. Nó muốn nghiền nát chàng ra thành từng mảnh và ngấu nghiến chàng không chừa một thớ thịt, một giây phút nào.
Bài thơ chưa kịp trao tặng, ánh mắt chưa kịp nhìn nhau thì chàng hay tin cô tiểu thư xinh đẹp lên xe hoa về nhà chồng. Ngày cưới, cô mặc chiếc váy màu trắng, đội khăn trắng, tay cầm bó hoa hồng trắng, đẹp như nàng Tấm lúc được tấn phong làm hoàng hậu. Nhưng tiếc thay, nàng không về cung gác trọ, mà về cung của một người đàn ông khác, giàu có, xứng đôi vừa lứa, môn đăng hổ đối. Mẹ nàng dẫn nàng ra khỏi cổng vu qui, chàng giật mình, nàng giống mẹ như đúc. Chàng bỗng liên tưởng đến một sự thật, nàng rồi cũng sẽ như thế, sẽ già đi như mẹ của nàng. Dù bà đánh phấn dày đặc nhưng vẫn không che nổi những vết nhăn vì cuộc sống và sinh nở. Chàng nhìn lại nàng, vẻ đẹp này đâu có vĩnh cữu, đâu có dai dẳng theo năm tháng. Nội kết về nàng tiểu thư xinh tươi phai nhạt đi phần nào trong tâm chàng, cho dù chàng vẫn mong rằng nàng sẽ không phải lấy chồng, nếu có chăng, người chồng đó phải là chàng. Chàng thêm vào bài thơ tình còn dang dở, Cuộc đời này có gì bền lâu - Sao ta tìm kiếm tận đâu đâu - Xác thân kia ngập chìm sinh tử - Hết niềm vui lại đến buồn rầu. Chàng biết từ nay nàng đã có chồng, hoa đã có chủ, chàng không có quyền gì để mơ tưởng đến nàng. Bấy lâu nay chàng sống theo tiếng gọi ngàn đời của bản năng người đàn ông đam mê cái đẹp, và trong phút chốc bừng tỉnh.
Hai năm sau, bức tường gác trọ rêu phong một mảng trời, khu vườn đối diện hoa cỏ mọc đầy, chiếc xích đu trở nên cũ kỹ mặc cho mưa gió và không bóng hồng nào ngồi hóng gió mỗi buổi chiều. Chàng thi sĩ trẻ vẫn ngồi bên khung cửa, ước gì một ngày gặp lại nàng, người con gái khiến chàng nhiều phen điêu đứng. Chuyện gì tới cũng sẽ tới, nàng trở về thăm nhà với chồng, trên tay bồng một đứa trẻ. Nét kiêu sa không còn đậm đà, nhìn nàng có da thịt hơn và và dĩ nhiên không còn là nàng tiểu thư ngày xưa. Mẹ nàng ra đón nàng rồi bà nàng ra bồng đứa cháu. Nhìn người mà nàng kêu là bà ngoại, dáng đi lom khom, làn da nhăn nheo, đôi mắt đầy những vết chân chim. Chàng ngồi im mà nhìn, không nói một câu nào. Toàn bộ nội kết hay dính mắc vào cái đẹp của người khác giới trong chàng tan biến hết. Bông hoa trong khu vườn kia cũng sẽ tàn, người đẹp cách mấy cũng sẽ già và xấu đi, cái mà mình trân quý ngày hôm nay cũng phải chia lìa, không có gì là bền vững, không có gì là muôn năm. Bài thơ vẫn chưa có hồi kết, chàng lại viết tiếp. Đông qua xuân sang hoa nở nhụy - Có biết ai kia vẫn nhu mì - Còn hái hoa tươi cài lên tóc - Hay đã quên đi tuổi xuân thì.
Chàng đóng cửa sổ lại, thở dài và bất giác có sự ngán ngẩm trong tâm. Cái mà chàng ưa thích ngắm nhìn không phải là của chàng, có đó, ẩn hiện đó nhưng chàng không với tới được. Chàng không muốn ở thành thị nữa, một mối tình đơn phương đã qua, chàng trở về với vầng trăng thơ ngây, vẫn chung thủy chờ đợi chàng. Xếp vội vài bộ quần áo vào va li, chàng đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh nắng ban mai tràn ngập, làn gió nhẹ thổi vào mặt, bất giác một tiếng chuông chùa vang lên từng hồi. Ngôi chùa đầu xóm sáng nào cũng đánh chuông nhưng chàng có nghe thấy đâu, chàng chỉ nghe được tình yêu đang thổn thức trong tim, che mờ đi hết những âm thanh của sự sống. Đây là lần đầu tiên chàng nghe tiếng chuông sâu sắc đến như vậy. Không một chút chần chờ, chàng ngồi xuống, mở chiếc va li ra, lấy trang giấy thơ viết tiếp bài còn dang dở. Bất chợt chuông chùa vang trong gió - Như ai lanh lảnh gọi con đò - Đường đi thênh thang vừa mở ngỏ - Niềm tin nho nhỏ sáng trong tim. Chàng gấp bài thơ lại, cất vào trong va li và cất bước đi, lòng tự nhủ, bài thơ này vẫn còn dở dang.
Nàng ngồi đó như một thiên thần
Nét dịu dàng choáng ngợp châu thân
Ta hỡi sao cứ mãi bần thần
Nỗi buồn giây phút tựa ngàn cân.
Ước gì có nàng làm hoàng hậu
Ta là vua trị vì đêm thâu
Nhờ vầng trăng bắc một nhịp cầu
Ta với nàng cho tình đậm sâu.
Cuộc đời này có gì bền lâu
Sao ta tìm kiếm tận đâu đâu
Xác thân kia ngập chìm sinh tử
Hết niềm vui lại đến buồn rầu.
Đông qua xuân sang hoa nở nhụy
Có biết ai kia vẫn nhu mì
Còn hái hoa tươi cài lên tóc
Hay đã quên đi tuổi xuân thì.
Bất chợt chuông chùa vang trong gió
Như ai lanh lảnh gọi con đò
Đường đi thênh thang vừa mở ngỏ
Niềm tin nho nhỏ sáng trong tim…
Căn phòng trọ có cửa sổ nằm đối diện với khu vườn nho nhỏ bao quanh một ngôi biệt thự lúc nào cũng kính cổng cao tường. Cái cổng đen cao lêu ngêu che khuất cả mặt tiền của ngôi nhà. Từ trên cao chàng có thể nhìn thấy một chiếc xích đu nhỏ đặt trong vườn, được sơn phết đủ thứ màu sắc. Nhưng điều làm cho chàng chú ý không phải là sự giàu sang hay kiến trúc tân thời của ngôi nhà mà là vẻ đẹp mỹ miều của cô tiểu thư ngày nào cũng ra đó ngồi chơi, ngắt vài cành hoa cài lên tóc. Vẻ đẹp ấy không mang dáng dấp của hương đồng cỏ nội mà có nét gì đó kiêu sa, trau chuốt và chăm sóc kỹ lưỡng. Trong chàng bắt đầu có nội kết với vẻ đẹp ấy và ăn sâu vào tiềm thức của chàng. Chàng bắt đầu nhớ nhung hình bóng người con gái trong khu vườn xinh xắn. Đi cũng nhớ, ngồi cũng nhớ, nằm cũng nhớ, ăn cũng nhớ và chỉ cầu mong sao được diện kiến nàng dù chỉ một lần. Chiều nào chàng cũng ra ngồi bên cửa sổ để ngắm dung nhan của nàng, có vậy thì chàng ăn mới ngon và ngủ mới yên. Chàng không còn ngồi nhâm nhi uống trà ngắm nhìn trăng thanh mà ngồi uống lon bia ngắm nhìn người đẹp.
Cái đẹp mê hồn làm chàng thi sĩ si tình ngất ngây. Ngay lập tức chàng viết một bài thơ mà chỉ mỗi chàng đọc. Nàng ngồi đó như một thiên thần - Nét dịu dàng choáng ngợp châu thân - Ta hỡi sao cứ mãi bần thần - Nỗi buồn giây phút tựa ngàn cân. Ước gì có nàng làm hoàng hậu - Ta là vua trị vì đêm thâu - Nhờ vầng trăng bắc một nhịp cầu - Ta với nàng cho tình đậm sâu. Bài thơ tuy ngắn ngủi nhưng chứa đựng tình yêu từ gác trọ lần đầu tiên nhìn thấy nét đẹp của đô thành. Bài thơ là một mối tình đơn phương dành trao tặng cho người phía bên kia, chỉ cách xa một bức tường nhưng sao chàng thấy như vạn dặm. Viết xong, nội kết trong lòng chàng vẫn không thuyên giảm, mà bốc lên ngùn ngụt. Nó muốn nghiền nát chàng ra thành từng mảnh và ngấu nghiến chàng không chừa một thớ thịt, một giây phút nào.
Bài thơ chưa kịp trao tặng, ánh mắt chưa kịp nhìn nhau thì chàng hay tin cô tiểu thư xinh đẹp lên xe hoa về nhà chồng. Ngày cưới, cô mặc chiếc váy màu trắng, đội khăn trắng, tay cầm bó hoa hồng trắng, đẹp như nàng Tấm lúc được tấn phong làm hoàng hậu. Nhưng tiếc thay, nàng không về cung gác trọ, mà về cung của một người đàn ông khác, giàu có, xứng đôi vừa lứa, môn đăng hổ đối. Mẹ nàng dẫn nàng ra khỏi cổng vu qui, chàng giật mình, nàng giống mẹ như đúc. Chàng bỗng liên tưởng đến một sự thật, nàng rồi cũng sẽ như thế, sẽ già đi như mẹ của nàng. Dù bà đánh phấn dày đặc nhưng vẫn không che nổi những vết nhăn vì cuộc sống và sinh nở. Chàng nhìn lại nàng, vẻ đẹp này đâu có vĩnh cữu, đâu có dai dẳng theo năm tháng. Nội kết về nàng tiểu thư xinh tươi phai nhạt đi phần nào trong tâm chàng, cho dù chàng vẫn mong rằng nàng sẽ không phải lấy chồng, nếu có chăng, người chồng đó phải là chàng. Chàng thêm vào bài thơ tình còn dang dở, Cuộc đời này có gì bền lâu - Sao ta tìm kiếm tận đâu đâu - Xác thân kia ngập chìm sinh tử - Hết niềm vui lại đến buồn rầu. Chàng biết từ nay nàng đã có chồng, hoa đã có chủ, chàng không có quyền gì để mơ tưởng đến nàng. Bấy lâu nay chàng sống theo tiếng gọi ngàn đời của bản năng người đàn ông đam mê cái đẹp, và trong phút chốc bừng tỉnh.
Hai năm sau, bức tường gác trọ rêu phong một mảng trời, khu vườn đối diện hoa cỏ mọc đầy, chiếc xích đu trở nên cũ kỹ mặc cho mưa gió và không bóng hồng nào ngồi hóng gió mỗi buổi chiều. Chàng thi sĩ trẻ vẫn ngồi bên khung cửa, ước gì một ngày gặp lại nàng, người con gái khiến chàng nhiều phen điêu đứng. Chuyện gì tới cũng sẽ tới, nàng trở về thăm nhà với chồng, trên tay bồng một đứa trẻ. Nét kiêu sa không còn đậm đà, nhìn nàng có da thịt hơn và và dĩ nhiên không còn là nàng tiểu thư ngày xưa. Mẹ nàng ra đón nàng rồi bà nàng ra bồng đứa cháu. Nhìn người mà nàng kêu là bà ngoại, dáng đi lom khom, làn da nhăn nheo, đôi mắt đầy những vết chân chim. Chàng ngồi im mà nhìn, không nói một câu nào. Toàn bộ nội kết hay dính mắc vào cái đẹp của người khác giới trong chàng tan biến hết. Bông hoa trong khu vườn kia cũng sẽ tàn, người đẹp cách mấy cũng sẽ già và xấu đi, cái mà mình trân quý ngày hôm nay cũng phải chia lìa, không có gì là bền vững, không có gì là muôn năm. Bài thơ vẫn chưa có hồi kết, chàng lại viết tiếp. Đông qua xuân sang hoa nở nhụy - Có biết ai kia vẫn nhu mì - Còn hái hoa tươi cài lên tóc - Hay đã quên đi tuổi xuân thì.
Chàng đóng cửa sổ lại, thở dài và bất giác có sự ngán ngẩm trong tâm. Cái mà chàng ưa thích ngắm nhìn không phải là của chàng, có đó, ẩn hiện đó nhưng chàng không với tới được. Chàng không muốn ở thành thị nữa, một mối tình đơn phương đã qua, chàng trở về với vầng trăng thơ ngây, vẫn chung thủy chờ đợi chàng. Xếp vội vài bộ quần áo vào va li, chàng đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh nắng ban mai tràn ngập, làn gió nhẹ thổi vào mặt, bất giác một tiếng chuông chùa vang lên từng hồi. Ngôi chùa đầu xóm sáng nào cũng đánh chuông nhưng chàng có nghe thấy đâu, chàng chỉ nghe được tình yêu đang thổn thức trong tim, che mờ đi hết những âm thanh của sự sống. Đây là lần đầu tiên chàng nghe tiếng chuông sâu sắc đến như vậy. Không một chút chần chờ, chàng ngồi xuống, mở chiếc va li ra, lấy trang giấy thơ viết tiếp bài còn dang dở. Bất chợt chuông chùa vang trong gió - Như ai lanh lảnh gọi con đò - Đường đi thênh thang vừa mở ngỏ - Niềm tin nho nhỏ sáng trong tim. Chàng gấp bài thơ lại, cất vào trong va li và cất bước đi, lòng tự nhủ, bài thơ này vẫn còn dở dang.
Nàng ngồi đó như một thiên thần
Nét dịu dàng choáng ngợp châu thân
Ta hỡi sao cứ mãi bần thần
Nỗi buồn giây phút tựa ngàn cân.
Ước gì có nàng làm hoàng hậu
Ta là vua trị vì đêm thâu
Nhờ vầng trăng bắc một nhịp cầu
Ta với nàng cho tình đậm sâu.
Cuộc đời này có gì bền lâu
Sao ta tìm kiếm tận đâu đâu
Xác thân kia ngập chìm sinh tử
Hết niềm vui lại đến buồn rầu.
Đông qua xuân sang hoa nở nhụy
Có biết ai kia vẫn nhu mì
Còn hái hoa tươi cài lên tóc
Hay đã quên đi tuổi xuân thì.
Bất chợt chuông chùa vang trong gió
Như ai lanh lảnh gọi con đò
Đường đi thênh thang vừa mở ngỏ
Niềm tin nho nhỏ sáng trong tim…
Mục Đọc Sách
-
Cô bé bán vé số
-
Cậu bé đánh giày
-
Hoàng hậu Tấm
-
Bạch mã hoàng tử
-
Đền đáp tiếp sự
-
Búp bê bằng giấy
-
Sự tích cái chuông
-
Ông thần đèn
-
Em bé mồ côi
-
Chiếc lá đầu tiên
-
Câu chuyện khác về nàng lọ lem
-
Món quà màu xanh
-
Chim chìa vôi
-
Bà nội
-
Cô bé không quàng khăn đỏ
-
Bài thơ dở dang
-
Bà chúa mưa
-
Chuột nhắt phiêu lưu ký