Vũ trụ chuyển mình (Hết)
Ngày đăng: 08:40:29 22-10-2018 . Xem: 883
Chim vẫn hót ca
Lúc anh chưa sinh ra
Thời gian anh đang sống
Sau khi anh chết đi
Mặt trời, mặt trăng vẫn soi sáng
Suối vẫn reo
Gió vẫn thổi
Hoa vẫn nở
Chim vẫn hót ca.
Có anh hay không anh
Cỏ, cây, sông, núi vũ trụ nhiệm mầu này
vẫn không hề thêm bớt.
Anh chết, đi về đâu?
Anh đến đây, từ nơi nào?
Có thêm bớt gì cho chiếc lá vàng rơi?
Cho hạt sương mai lung linh đầu ngọn cỏ?
Con nai vàng ngắm trăng bên bờ suối
Bướm hồng bay trong nắng
Anh lững thững đi trên đường đời.
Trong số đó
Ai là giải thoát?
Tâm hồn ai thanh thản?
Ý sống ai hồn nhiên?
Rồi khi anh chết đi
Suối vẫn reo
Sóng vẫn vỗ
Cuộc đời bào ảnh của anh sẽ trôi dạt chốn nào?
Anh có biết không?
Ngoài kia
Trong nắng vàng
Một đóa hoa hồng đang nở
Chào đón vũ trụ nhiệm mầu.
Trầm tư
Đất chôn xác người
Xác người thành đất.
Ai khóc, ai cười
Với người đã khuất?
Anh hùng ngàn xưa
Thời gian trôi mất!
Mây đến bao giờ?
Trăng buồn u uất!
Nhân loại cuồng say
Sống cùng vạn vật
Hận thù trả vay
Oán cừu chồng chất.
Đây kẻ giàu sang
Kia người hành khất
Nhưng rồi tay không
Khi hơi thở tắt.
U sầu mênh mang
Tâm tư dằn vặt
Ngồi dưới trăng buồn
Suy tư trầm mặc.
Kiếp người là gì?
Làm sao chấm dứt
Khổ não sầu bi?
Hạnh phúc tràn ngập.
Ta bà khổ
Ta bà khổ, Ta bà đầy khốn khổ
Vô minh trùm phủ nặng kiếp đau thương
Chơi vơi bến mê ngập sóng vô thường
Biển ái mênh mang tràn đầy bão tố
Trần lụy trót vương, vướng ngàn thống khổ
Rối như tơ, tháo gỡ mãi không ra
Càng keo sơn càng cay đắng thiết tha
Trời đất rộng, gông khổ đau kiềm hãm!
Mùa đông lạnh, từng đêm đông ảm đạm
Nhìn tối tăm, nghe bi đát hoang vu
Bãi tha ma như địa ngục âm u
Hồn ai đó nằm chết trong lòng đất!
Lệ rưng rưng, tâm niệm “Nam mô Phật”
Mong thuyền từ cứu độ vạn sinh linh
Xin đức Thế Tôn rọi ánh quang minh
Mặt trời trí tuệ tỏa lên bừng sáng
Cho kiếp sống thế nhân ngời quang đãng
Vơi vơi đi khắc khoải vạn thương đau.
Ra đi
Trần gian thoáng hiện trong gương
Ỡm ờ huyễn mộng lòng vương nỗi gì?
Vô minh vụng dại từ khi
Đam mê vướng bận ra đi luân hồi.
Phật tâm lảng khuất đâu rồi
Điêu linh sinh tử không thôi đọa đày
Hằng sa năm tháng mây bay
Thu tàn, đông lạnh, hồn cay đắng sầu
Chân trời giải thoát mong cầu
Thuyền từ tế độ nhiệm mầu Như lai.
Tìm về bến giác
Sáng hôm nay thuyền xuôi về bến giác
Xin chia tay kiếp sinh tử trầm luân.
Xa xưa từ độ ngu mê
Vô minh dính mắc trăm bề điêu linh
Trải vô số kiếp tử sinh
Luyến lưu ngụp lặn sắc tình thế gian.
Tham sân nghiệp chướng đa mang
Say sưa mơ ngắm hạc vàng Thiên thai
Sắc không hư huyễn trần ai
Đế vương khanh tướng, mộng dài Hoàng Lương.
Giai nhân tuyệt sắc tơ vương
Đê mê vướng đắm tuyết sương nhuộm đầu.
Trần gian bãi bể nương dâu
Đắng cay thao thức canh thâu ê chề
Cắt đứt nợ kiếp đam mê
Xuôi theo bến giác tìm về hôm nay.
Trong anh
Chuông chùa vọng tâm hồn nghe siêu thoát
Trầm hương bay, ý đạo quyện hương bay
Khắp trần gian muôn vạn triệu đổi thay
Nơi cảnh Phật từ bi tâm bất động
Trí tuệ ngời, chân trời càng mở rộng
Chuông ngân xa, hương tỏa ngát bay xa
Say đạo mầu quên Cực lạc Ta bà
Đức Phật dạy: “Tâm chúng sinh tức Phật”
Lòng buông quên cả sắc, không, tâm, vật
Bận làm gì những dạng thức hoang sơ
Ai hết mê thành Phật ngay bây giờ
Đứng hẳn dậy đốt phăng trần lao nghiệp
Phiền não diệt, khổ đau tất phải diệt
Vô minh tan, bồ đề hiện ngay đây
Trong tâm anh có Phật sống hằng ngày
Mê quên đi thân nổi chìm phiêu bạt.
Bần cùng khổ kiếp cơ hàn xơ xác
Đau thương trùm đời tan nát điêu linh
Bể khổ mênh mang nghiệp chướng dục tình
Keo sơn lắm, đọa đày chua xót lắm!
Nghiệp sinh nghiệp, kiếp lao lung chìm đắm
Ngàn muôn đời trầm luân mãi vô cùng
Sinh tử đắng cay kinh khiếp hãi hùng
Quay cuồng sống không phút giây thức tỉnh
Dừng hẳn lại! Để tâm vào thiền định
Bỏ ngay đi những nghiệp chướng trần gian
Không tham sân, không danh lợi đa mang
Rũ sạch hết, bỏ ngay đi tất cả!
Phật trong anh không có gì xa lạ
Tỉnh ngộ chưa? Bừng tỉnh ngộ chưa anh?
Lúc anh chưa sinh ra
Thời gian anh đang sống
Sau khi anh chết đi
Mặt trời, mặt trăng vẫn soi sáng
Suối vẫn reo
Gió vẫn thổi
Hoa vẫn nở
Chim vẫn hót ca.
Có anh hay không anh
Cỏ, cây, sông, núi vũ trụ nhiệm mầu này
vẫn không hề thêm bớt.
Anh chết, đi về đâu?
Anh đến đây, từ nơi nào?
Có thêm bớt gì cho chiếc lá vàng rơi?
Cho hạt sương mai lung linh đầu ngọn cỏ?
Con nai vàng ngắm trăng bên bờ suối
Bướm hồng bay trong nắng
Anh lững thững đi trên đường đời.
Trong số đó
Ai là giải thoát?
Tâm hồn ai thanh thản?
Ý sống ai hồn nhiên?
Rồi khi anh chết đi
Suối vẫn reo
Sóng vẫn vỗ
Cuộc đời bào ảnh của anh sẽ trôi dạt chốn nào?
Anh có biết không?
Ngoài kia
Trong nắng vàng
Một đóa hoa hồng đang nở
Chào đón vũ trụ nhiệm mầu.
Trầm tư
Đất chôn xác người
Xác người thành đất.
Ai khóc, ai cười
Với người đã khuất?
Anh hùng ngàn xưa
Thời gian trôi mất!
Mây đến bao giờ?
Trăng buồn u uất!
Nhân loại cuồng say
Sống cùng vạn vật
Hận thù trả vay
Oán cừu chồng chất.
Đây kẻ giàu sang
Kia người hành khất
Nhưng rồi tay không
Khi hơi thở tắt.
U sầu mênh mang
Tâm tư dằn vặt
Ngồi dưới trăng buồn
Suy tư trầm mặc.
Kiếp người là gì?
Làm sao chấm dứt
Khổ não sầu bi?
Hạnh phúc tràn ngập.
Ta bà khổ
Ta bà khổ, Ta bà đầy khốn khổ
Vô minh trùm phủ nặng kiếp đau thương
Chơi vơi bến mê ngập sóng vô thường
Biển ái mênh mang tràn đầy bão tố
Trần lụy trót vương, vướng ngàn thống khổ
Rối như tơ, tháo gỡ mãi không ra
Càng keo sơn càng cay đắng thiết tha
Trời đất rộng, gông khổ đau kiềm hãm!
Mùa đông lạnh, từng đêm đông ảm đạm
Nhìn tối tăm, nghe bi đát hoang vu
Bãi tha ma như địa ngục âm u
Hồn ai đó nằm chết trong lòng đất!
Lệ rưng rưng, tâm niệm “Nam mô Phật”
Mong thuyền từ cứu độ vạn sinh linh
Xin đức Thế Tôn rọi ánh quang minh
Mặt trời trí tuệ tỏa lên bừng sáng
Cho kiếp sống thế nhân ngời quang đãng
Vơi vơi đi khắc khoải vạn thương đau.
Ra đi
Trần gian thoáng hiện trong gương
Ỡm ờ huyễn mộng lòng vương nỗi gì?
Vô minh vụng dại từ khi
Đam mê vướng bận ra đi luân hồi.
Phật tâm lảng khuất đâu rồi
Điêu linh sinh tử không thôi đọa đày
Hằng sa năm tháng mây bay
Thu tàn, đông lạnh, hồn cay đắng sầu
Chân trời giải thoát mong cầu
Thuyền từ tế độ nhiệm mầu Như lai.
Tìm về bến giác
Sáng hôm nay thuyền xuôi về bến giác
Xin chia tay kiếp sinh tử trầm luân.
Xa xưa từ độ ngu mê
Vô minh dính mắc trăm bề điêu linh
Trải vô số kiếp tử sinh
Luyến lưu ngụp lặn sắc tình thế gian.
Tham sân nghiệp chướng đa mang
Say sưa mơ ngắm hạc vàng Thiên thai
Sắc không hư huyễn trần ai
Đế vương khanh tướng, mộng dài Hoàng Lương.
Giai nhân tuyệt sắc tơ vương
Đê mê vướng đắm tuyết sương nhuộm đầu.
Trần gian bãi bể nương dâu
Đắng cay thao thức canh thâu ê chề
Cắt đứt nợ kiếp đam mê
Xuôi theo bến giác tìm về hôm nay.
Trong anh
Chuông chùa vọng tâm hồn nghe siêu thoát
Trầm hương bay, ý đạo quyện hương bay
Khắp trần gian muôn vạn triệu đổi thay
Nơi cảnh Phật từ bi tâm bất động
Trí tuệ ngời, chân trời càng mở rộng
Chuông ngân xa, hương tỏa ngát bay xa
Say đạo mầu quên Cực lạc Ta bà
Đức Phật dạy: “Tâm chúng sinh tức Phật”
Lòng buông quên cả sắc, không, tâm, vật
Bận làm gì những dạng thức hoang sơ
Ai hết mê thành Phật ngay bây giờ
Đứng hẳn dậy đốt phăng trần lao nghiệp
Phiền não diệt, khổ đau tất phải diệt
Vô minh tan, bồ đề hiện ngay đây
Trong tâm anh có Phật sống hằng ngày
Mê quên đi thân nổi chìm phiêu bạt.
Bần cùng khổ kiếp cơ hàn xơ xác
Đau thương trùm đời tan nát điêu linh
Bể khổ mênh mang nghiệp chướng dục tình
Keo sơn lắm, đọa đày chua xót lắm!
Nghiệp sinh nghiệp, kiếp lao lung chìm đắm
Ngàn muôn đời trầm luân mãi vô cùng
Sinh tử đắng cay kinh khiếp hãi hùng
Quay cuồng sống không phút giây thức tỉnh
Dừng hẳn lại! Để tâm vào thiền định
Bỏ ngay đi những nghiệp chướng trần gian
Không tham sân, không danh lợi đa mang
Rũ sạch hết, bỏ ngay đi tất cả!
Phật trong anh không có gì xa lạ
Tỉnh ngộ chưa? Bừng tỉnh ngộ chưa anh?
Để thôi đi thân phận kiếp điêu linh.
Thanh tịnh
Siêu thoát làm sao khúc nhạc thiền
Đạo mầu vi diệu rộng vô biên
Trăng trong tỏa sáng tâm thanh tịnh
Gió mát ngân vang thể tịch nhiên
Sinh tử Niết bàn không khác biệt
Bồ đề phiền não chẳng nằm riêng
Chân như pháp tánh ngay đầy đủ
Tức vọng là chân Phật hiện tiền.
Giải thoát
Ai liễu ngộ ngã, pháp là huyễn mộng
Vô minh tan, nghiệp phiền não tiêu tan.
Giác ngộ thực, tất giải thoát trần gian
Thân tự tại, tâm dung thông vô ngại.
Cung đàn
Đêm thanh vắng trỗi cung đàn tuyệt diệu
Trầm lặng ca, trăng yên tĩnh lắng nghe
Thiền là đàn, tâm là nhạc không mê
Thức tỉnh kiếp phù sinh đầy ảo mộng
Rũ sạch trọn mọi vô minh cuồng vọng
Rời có không điên đảo tưởng ngàn đời
Nhạc thiền buông từng điệp khúc chơi vơi
Lắng hận thù, viễn ly trần lao nghiệp.
Phiền não tan, tham sân si tận diệt
Bỏ lợi danh, quên bỉ, thử, ngã, nhân
Dứt khách trần, lìa mê, giác, vọng, chân
Lãng được, mất, hơn, thua, an lạc sống
Trăng sao ngời, chân trời càng mở rộng
Nhạc thiền bay, tâm tịnh chẳng đổi thay
Lạc Niết bàn nằm nguyên vẹn ngay đây
Khổ sinh tử tiêu vong không còn nữa
Động thiếu thất thênh thang thông sáu của
Trăng chân như tỏa sáng khắp hư không.
Siêu thoát
Ba cõi siêu thoát
Rũ sạch trần lao
Hư không bát ngát
Tự tại ra vào.
Không vướng sinh tử
Không say Niết bàn
Không mê Cực lạc
Không đắm trần gian.
Sinh tử là mộng
Niết bàn trong ta
Trần gian không vướng
Cực lạc đâu xa.
Đốt tan phiền não
Bồ đề hiện tiền
Dứt hết sinh tử
Niết bàn an nhiên.
Muốn phiền não diệt
Dứt vọng tâm đi
Muốn hết sinh tử
Đừng vướng mắc gì.
Đem tâm đại bi
Thương xót chúng sinh
Hoằng truyền chánh pháp
Lợi lạc hữu tình.
Bản lai như thị
Không sinh đại giác trung
Như hải nhất âu phát
Hữu lậu vi trần quốc
Giai y không sở sinh.
Kinh Lăng Nghiêm
Toàn hư không xuất sinh trong giác tánh
Như bọt nước phát khởi từ đại dương
Thực thể ấy vi diệu khó suy lường
Nan tư nghị! Ngoài luận bàn trắc nghiệm.
Đừng tưởng rằng những gì khó tư niệm
Là mơ hồ không thực có trong đời.
Ai làm sao diễn đạt đủ bằng lời:
Muôn hình vật đều từ không mà có.
Thế giới trùng trùng hằng sa tinh tú
Đều từ không lớp lớp hiện hình ra.
Hằng tỷ ngôi sao khắp dãy ngân hà
Đối hư không chúng như từng hạt cát.
Hoàn vũ bao la trăng sao bát ngát
Rời hư không không thể có vật gì.
Có thành không, không sinh có huyền vi
Sắc như thế và không là như thế.
“Không”, “có” không hai, viên dung một thể
Nào phân ly, nằm ngay hẳn trong nhau
Không giả, không chân, không trước, không sau
Vũ trụ ngàn đời bản lai như thị.
Mênh mông
Trăng lặn tắm Thái bình dương bát ngát
Dãy ngân hà tràn ngập triệu muôn sao
Không gian bao la, tuyệt rộng, tuyệt cao!
Thời gian vô cùng nằm trong tích tắc
Cực lạc xa nhưng chỉ là trước mắt
Trăng sao bay trong hạt bụi huyền vi
Tức sắc, tức không vô ngại đại bi
Vạn pháp đồng, vật và tâm một thể
Có thì có muôn trùng vô số kể
Không thì không toàn vũ trụ đều không
Chân như ngời, trăng rực sáng mênh mông.
Tâm chúng sinh
Tâm chúng sinh mênh mang trùm vũ trụ
Tâm chúng sinh vốn sẵn có Như Lai
Tâm chúng sinh diễm ảo hơn Thiên thai
Tâm chúng sinh mãi thường còn bất biến
Tâm chúng sinh siêu thoát hình và tiếng
Tâm chúng sinh viễn ly hẳn sắc không
Tâm chúng sinh cùng chư Phật tánh đồng
Tâm chúng sinh hằng tuyệt vời tinh khiết
Tâm chúng sinh luôn sáng ngời siêu tuyệt
Tâm chúng sinh đẹp hơn cả trăng sao
Tâm chúng sinh không có cửa ra vào
Tâm chúng sinh rời ngã nhân khuấy động
Tâm chúng sinh lìa tham sân cuồng vọng
Tâm chúng sinh sẵn lục độ tam minh
Tâm chúng sinh nơi an lạc thanh bình
Tâm chúng sinh viên dung tất cả pháp
Tâm chúng sinh rời đơn thuần, phức tạp
Tâm chúng sinh vắng dạng thức ngộ mê
Tâm chúng sinh trút bỏ mọi chấp nê
Tâm chúng sinh thể nhất như bình đẳng
Tâm chúng sinh bể từ bi trầm lặng
Tâm chúng sinh đuốc trí tuệ quang minh
Tâm chúng sinh lìa thế sự nhục vinh
Tâm chúng sinh nằm ngoài trò khinh trọng
Tâm chúng sinh như mặt trời lồng lộng
Tâm chúng sinh ngọc quí nhất trần gian
Tâm chúng sinh là thực thể Niết bàn
Tâm chúng sinh chính đây: Bồ đề đạo.
Ngẫu cảm
Ai hay nơi chiếc lá vàng
Ẩn tang trong ấy ba ngàn đại thiên.
Nhất như
Gió lay cành trúc tuyệt vời
Ơ hay vũ trụ muôn đời nhất như.
Ngàn năm còn đó
Biết rõ về đây mây vẫn trôi
Hằng sa năm tháng đã qua rồi
Đêm nay gió mát trăng sao hiện
Phật tánh tuyệt vời trong chính tôi.
Thanh tịnh
Siêu thoát làm sao khúc nhạc thiền
Đạo mầu vi diệu rộng vô biên
Trăng trong tỏa sáng tâm thanh tịnh
Gió mát ngân vang thể tịch nhiên
Sinh tử Niết bàn không khác biệt
Bồ đề phiền não chẳng nằm riêng
Chân như pháp tánh ngay đầy đủ
Tức vọng là chân Phật hiện tiền.
Giải thoát
Ai liễu ngộ ngã, pháp là huyễn mộng
Vô minh tan, nghiệp phiền não tiêu tan.
Giác ngộ thực, tất giải thoát trần gian
Thân tự tại, tâm dung thông vô ngại.
Cung đàn
Đêm thanh vắng trỗi cung đàn tuyệt diệu
Trầm lặng ca, trăng yên tĩnh lắng nghe
Thiền là đàn, tâm là nhạc không mê
Thức tỉnh kiếp phù sinh đầy ảo mộng
Rũ sạch trọn mọi vô minh cuồng vọng
Rời có không điên đảo tưởng ngàn đời
Nhạc thiền buông từng điệp khúc chơi vơi
Lắng hận thù, viễn ly trần lao nghiệp.
Phiền não tan, tham sân si tận diệt
Bỏ lợi danh, quên bỉ, thử, ngã, nhân
Dứt khách trần, lìa mê, giác, vọng, chân
Lãng được, mất, hơn, thua, an lạc sống
Trăng sao ngời, chân trời càng mở rộng
Nhạc thiền bay, tâm tịnh chẳng đổi thay
Lạc Niết bàn nằm nguyên vẹn ngay đây
Khổ sinh tử tiêu vong không còn nữa
Động thiếu thất thênh thang thông sáu của
Trăng chân như tỏa sáng khắp hư không.
Siêu thoát
Ba cõi siêu thoát
Rũ sạch trần lao
Hư không bát ngát
Tự tại ra vào.
Không vướng sinh tử
Không say Niết bàn
Không mê Cực lạc
Không đắm trần gian.
Sinh tử là mộng
Niết bàn trong ta
Trần gian không vướng
Cực lạc đâu xa.
Đốt tan phiền não
Bồ đề hiện tiền
Dứt hết sinh tử
Niết bàn an nhiên.
Muốn phiền não diệt
Dứt vọng tâm đi
Muốn hết sinh tử
Đừng vướng mắc gì.
Đem tâm đại bi
Thương xót chúng sinh
Hoằng truyền chánh pháp
Lợi lạc hữu tình.
Bản lai như thị
Không sinh đại giác trung
Như hải nhất âu phát
Hữu lậu vi trần quốc
Giai y không sở sinh.
Kinh Lăng Nghiêm
Toàn hư không xuất sinh trong giác tánh
Như bọt nước phát khởi từ đại dương
Thực thể ấy vi diệu khó suy lường
Nan tư nghị! Ngoài luận bàn trắc nghiệm.
Đừng tưởng rằng những gì khó tư niệm
Là mơ hồ không thực có trong đời.
Ai làm sao diễn đạt đủ bằng lời:
Muôn hình vật đều từ không mà có.
Thế giới trùng trùng hằng sa tinh tú
Đều từ không lớp lớp hiện hình ra.
Hằng tỷ ngôi sao khắp dãy ngân hà
Đối hư không chúng như từng hạt cát.
Hoàn vũ bao la trăng sao bát ngát
Rời hư không không thể có vật gì.
Có thành không, không sinh có huyền vi
Sắc như thế và không là như thế.
“Không”, “có” không hai, viên dung một thể
Nào phân ly, nằm ngay hẳn trong nhau
Không giả, không chân, không trước, không sau
Vũ trụ ngàn đời bản lai như thị.
Mênh mông
Trăng lặn tắm Thái bình dương bát ngát
Dãy ngân hà tràn ngập triệu muôn sao
Không gian bao la, tuyệt rộng, tuyệt cao!
Thời gian vô cùng nằm trong tích tắc
Cực lạc xa nhưng chỉ là trước mắt
Trăng sao bay trong hạt bụi huyền vi
Tức sắc, tức không vô ngại đại bi
Vạn pháp đồng, vật và tâm một thể
Có thì có muôn trùng vô số kể
Không thì không toàn vũ trụ đều không
Chân như ngời, trăng rực sáng mênh mông.
Tâm chúng sinh
Tâm chúng sinh mênh mang trùm vũ trụ
Tâm chúng sinh vốn sẵn có Như Lai
Tâm chúng sinh diễm ảo hơn Thiên thai
Tâm chúng sinh mãi thường còn bất biến
Tâm chúng sinh siêu thoát hình và tiếng
Tâm chúng sinh viễn ly hẳn sắc không
Tâm chúng sinh cùng chư Phật tánh đồng
Tâm chúng sinh hằng tuyệt vời tinh khiết
Tâm chúng sinh luôn sáng ngời siêu tuyệt
Tâm chúng sinh đẹp hơn cả trăng sao
Tâm chúng sinh không có cửa ra vào
Tâm chúng sinh rời ngã nhân khuấy động
Tâm chúng sinh lìa tham sân cuồng vọng
Tâm chúng sinh sẵn lục độ tam minh
Tâm chúng sinh nơi an lạc thanh bình
Tâm chúng sinh viên dung tất cả pháp
Tâm chúng sinh rời đơn thuần, phức tạp
Tâm chúng sinh vắng dạng thức ngộ mê
Tâm chúng sinh trút bỏ mọi chấp nê
Tâm chúng sinh thể nhất như bình đẳng
Tâm chúng sinh bể từ bi trầm lặng
Tâm chúng sinh đuốc trí tuệ quang minh
Tâm chúng sinh lìa thế sự nhục vinh
Tâm chúng sinh nằm ngoài trò khinh trọng
Tâm chúng sinh như mặt trời lồng lộng
Tâm chúng sinh ngọc quí nhất trần gian
Tâm chúng sinh là thực thể Niết bàn
Tâm chúng sinh chính đây: Bồ đề đạo.
Ngẫu cảm
Ai hay nơi chiếc lá vàng
Ẩn tang trong ấy ba ngàn đại thiên.
Nhất như
Gió lay cành trúc tuyệt vời
Ơ hay vũ trụ muôn đời nhất như.
Ngàn năm còn đó
Biết rõ về đây mây vẫn trôi
Hằng sa năm tháng đã qua rồi
Đêm nay gió mát trăng sao hiện
Phật tánh tuyệt vời trong chính tôi.
Theo HT.Thích Thuyền Ấn
Các Tin Khác