Bóng Núi, Dáng Xưa
Nhân duyên, Sơn Thu, tựa như nước và gió, khi gặp thì hòa quyện, lúc chia cũng không lưu luyến. ...
Nhân duyên, Sơn Thu, tựa như nước và gió, khi gặp thì hòa quyện, lúc chia cũng không lưu luyến. ...
Có vị thần hóa thân thành quỷ để răn đe kẻ xấu, làm kẻ ấy biết bỏ ác làm lành. Có loài quỷ hóa thân thành thần tiên để dẫn dụ loài người đến chỗ đau khổ cùng tận.
Muốn trở thành người tốt hay người xấu cũng do bản thân mình quyết định. Tâm và Tầm chúng ta chừng nào thì chúng ta sẽ gặp người chừng ấy thôi, bôn ba không qua thời vận, dùng nhiều gian kế để định đoạt nhưng không thoát được ý của ông trời. Mình nhớ ngày xưa ông bà dạy “nồi nào úp vun nấy” là có ẩn ý sâu xa, ngẫm mà không có sai.
Làm việc thiện không phải là lưu giữ một thứ của cải riêng cho mình. Nếu cần tích luỹ thì hãy tàng trữ cái kho báu ngọt ngào mà dời đã ban tặng cho ta. Chính điều đó đã nuôi sống ta và làm cho trái tim ta trở thành bất hoại.
Từ khi Thái tử xuất gia tầm đạo đã hơn sáu năm, nơi hoàng cung công chúa Da Du Đà La cũng tự nguyện sống đời giản dị, không xa hoa lộng lẫy, không cài trâm chuỗi ngọc, không lụa là trang sức điểm tô, theo nếp sống trai giới, giữ gìn Phạm hạnh. “Nếu ta còn chút đức hạnh nào thì chính đức Phật sẽ tới nơi đây”.
Trong một đám tang của người cha qua đời, con cái trong gia đình anh em không hòa thuận bởi niềm tin tôn giáo và cùng cha khác mẹ. Suy cho cùng thì Tôn giáo chưa bao giờ là làm con người ta xa cách nhau, tôn giáo chưa bao giờ làm con người ta đánh mất đi truyền thống dân tộc, vì nếu tôn giáo làm con người ta quay mặt với đồng loại, quay mặt với đạo lý “uống nước nhớ nguồn” thì chúng ta có thể gọi đó là “cải đạo một cách vô nhân đạo”
ại sao có người yêu nhau 10 năm hay 60 năm nhưng tình yêu đó vẫn như ngày đầu . . . vì chúng ta đến với nhau bằng sự thấu hiểu, hiểu mọi chuyện rất có thể rất tuyệt ở hiện tại và tương lai không còn nữa nên chúng ta tha thiết với nhau nhiều hơn bằng gản dị.
Rồi chiều nay, như những chiều khi sương rơi xuống mảnh vườn, đã trãi qua những mất mát tổn thương, anh mới chợt nhận ra rằng, những thứ mà con người ta đã từng cố giành lấy, lại vĩnh viễn không thuộc về một ai khác ngoài lẽ của tự nhiên là sẽ đến và tự đi.
Nhưng có điều muốn thưa với hai bác là nhờ hai bác phải giữ bí mật và không được nói gì về nghề nghiệp của con cho đến khi cưới hỏi xong, vì con sợ mọi người nói ra nói vô chúng con không môn đăng hộ đối, hai bác giúp con vì một phần con cũng muốn giữ thể diện cho vợ con, còn sau này vợ chồng con cùng công việc rồi thì mọi người biết cũng không sao ạ.
Bây giờ thì chúng ta không còn nói: những niềm thống khổ trong quá khứ sẽ dẫn đến hiện tại được nữa, những oan trái trong quá khứ chúng ta gặp như định mệnh cần hóa giả, để những oan hồn phiêu bạt được tựa nương bên miền cực lạc.
Người ra đi chỉ là giấc ngủ trong dòng sinh tử miên viễn, để rồi tâm nguyện chấn hưng Phật pháp, người sẽ hồi đáo ta bà tiếp tục tâm nguyện xa xưa.”người nằm ngủ từ ngàn năm thấp thoáng – ta bước qua ngôn ngữ rụng hai lần” cố đại lão Hòa Thượng Thượng Trí Hạ Quang và Bò tát Vô úy Đại lão HT Thượng Quảng Hạ Độ, xem nhục thân chỉ là tro bụi, vì thế di huấn cho pháp tử không tràng hoa phúng điếu, đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn.
Thuở ấy, Hương xinh đẹp đằm thắm, da trắng nõn nà ôm vóc dáng thon gầy, nâng niu khuôn mặt trái xoan khả ái, liễu rủ hồ thu, cứ như bức tranh vẽ thoáng, như trêu ngươi bao trái tim trai trẻ. Hương học thuộc loại trung bình, gia cảnh cũng thường thường bậc trung nhưng cái duyên làm cho Hương và gia đình ở một tầm cao hơn đối với các chàng trai.
Ẩn sĩ và hai đệ tử quay về am. Từ đó ẩn sĩ lùi sâu vào núi không mở cửa tiếp ai, kể cả đệ tử. Mấy chục năm sau, Phú từ một kẻ nghèo, bằng nhiều thủ đoạn đã là một vị đại quan lớn, giàu có vô vàn. Trong một lần quay về núi phá cửa tìm thầy, chỉ thấy một nắm xương khô và một mảnh da dê có viết mấy chữ “Ta là người có tội, người lương thiện nhân nghĩa bị đày đọa, kẻ tham lam tàn nhẫn đắc chí”.
Từ ngày mang trái tim chó, anh T còn siêng năng hơn trước, hăng hái lao nhọc bất kể việc dơ bẩn, không biết hôi thối … và không hề biết mệt, trước đây anh làm 8giờ/ngày thì nay xin làm luôn cả ngày lẫn đêm, khi cần thì ngã lưng đâu đó dăm phút là được.
Đừng làm khổ người khác vì lợi ích tham vọng của chính mình, đừng làm điều gì vĩ đại và đi kể lại cho người khác nghe. Vốn dĩ cuộc đời ai thấy có trách nhiệm thì làm thôi, thấy vui thì tiếp tục, đừng mong cầu vào duyên phận không thành để rồi đổ lỗi cho cuộc đời không công bằng với chính mình.
Là sài gòn hôm nay quá đẹp, quá đỗi dịu dàng hay bởi lòng em quá an yên. Người ta cứ vội trách sài gòn sao quá khắc nghiệt, xô bồ, người sài gòn sao quá vô tâm mà đâu biết rằng chính mình cũng đang cuồng quay theo mớ cảm xúc hỗn độn ấy.
Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.
Sống cũng chính là khi bạn thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa với những người xung quanh. Và trên mỗi đoạn đường đi đến đích của cuộc hành trình ấy, hãy sống sao để bạn không phải ngoảnh lại với sự hối tiếc.
Sống trên đời, ai cũng cần có người hiểu mình thương mình. Muốn được hiểu thương, muốn được cảm thông và chia sẻ là bản năng của con người. Vì thế, biết bao người đã đi tìm cho mình những người bạn đầy đủ những phẩm chất đó.
Có hôm trong đêm tối mình đi, đi không vì gì cả. Trong sương sớm đứng chờ và nhìn sớm mai như một định mệnh, như là quê quán một thoáng là của mình.
Đã 3000 năm trôi qua hai vị Thần Tài và Thần Tình mới gặp nhau . . . trong giây phút xúc động hai vị thần ôn lại những chuyện xưa cũ. Rồi khi nói về công việc, hai vị thần nói về việc lợi ích của bản thân mình đã đem đến với nhân gian.
Bài vở đóng góp, xin gởi về Ban biên tập qua địa chỉ email: thichnhatchieu@gmail.com
Ghi rõ nguồn www.hoasendatviet.com - Hoa Sen Đất Việt khi bạn phát hành lại thông tin từ website này.
Copyright by Lotus is traditional flower of Vietnam - www.hoasendatviet.com. Designed by HSĐV