Biết thương mình
Trong quá khứ em có từng đi tìm em hay không? Em có từng so sánh mình với một người nào đó và ...
Trong quá khứ em có từng đi tìm em hay không? Em có từng so sánh mình với một người nào đó và ...
Bất kỳ quan hệ ngoại giao nào với Trung Quốc cũng ko có cái gọi là công bằng.
Quê hương nghe thấm thía làm sao khi những người xa đất nước nhớ về, nghĩ về nó, dù bất luận quá khứ của mỗi người như thế nào, khi ở xa đều nhớ về nó với chung một nguồn gốc : con người Việt Nam sinh ra, lớn lên và trưởng thành trên dải đất Việt Nam, từ chén mắm ruốc, tô phở Hiền Lương, bờ tre, ngọn lúa, dòng sông.
Dù sao thì đất nước cũng đang hồi sinh. Những người ra đi, lần lượt kéo nhau về. Ấy thế, hờn giận giữa anh em vẫn còn là vết thương nhức nhối. Văn chương bây giờ vẫn là một lựa chọn, hoặc một nhân cách.
Vào chùa mà nhìn thấy Đức phật Di Lặc cười là muốn cười theo ngay.Đi đường lỡ va quẹt xe mà cười một cái, xong nói lời xin lỗi dù chưa biết lỗi phải ở ai ,nhưng mọi việc đều qua hết.Trong học tập chúng em được thầy giảng cả một buổi về nghệ thuật giao tiếp trong đó cốt lõi là Cười- Cám ơn-Xin lỗi.
Làm cho những người mẹ hiểu ra điều đó – họ sẽ cảm thấy tự hào và vui mừng vì đã có được những người con có ý nghĩ và hành động cao đẹp – xuất phát từ một tâm hồn cao rộng và một hạnh nguyện vào đời lớn lao
Tất cả như một giấc mơ! Vậy còn có gì cho em và cho ta để đánh mất! Theo nguyên tắc thì khi ta có cái gì đó thì ta mới có thể đánh mất được. Ngay cả hình hài này còn không phải của em và ta thì chúng ta còn gì để mất nửa phải không em? Cho nên nếu vì một điều gì mà ta và em không còn gặp nhau nữa thì ta và em cũng đừng buồn!
Tôi tự hỏi trong bộn bề thứ vô tình, có sự vô tình nào mang em thơ ra khỏi con đường rừng dài thăm thẳm, ghập ghềnh ổ gà - ổ voi? Có sự vô tình nào, mang em thoát khỏi miếng ăn bươn chải, nhọc nhằn mưu sinh? Và có sự vô tình nào, đem đến thêm những con người nhiệt huyết như Thầy Cường, mang cho em ánh sáng văn minh?
Bao năm nữa, dù có bao nhiêu thay đổi, Huế vẫn sẽ là Huế. Khi nhắc đến người ta vẫn sẽ nghĩ ngay đến món ăn Huế, phong cảnh Huế và đặc biệt là đàn ông Huế, người đã góp phần không nhỏ vào tính cách của con gái Huế để khi nhắc đến người ta phải trầm trồ.
Chúng ta kiếm tiền với hi vọng cho con được cuộc sống tốt nhất nhưng lại không chăm chút tinh thần cho chúng. Khi nghe những đứa nhỏ hồn nhiên nói: “Con chưa bao giờ thấy chiếc đèn lồng nào đẹp như vậy”,
Em nhớ nhé đi lễ chùa không phải để cầu tiền bạc, sức khoẻ hay là tình duyên. Đi lễ Phật là cầu phật ban cho trí tuệ để giác ngộ, có trí tuệ và giác ngộ được đạo phật thì sẽ không cần cầu mà có.
Trời miền Nam Cali làm cơn hạn quanh năm, nên đôi khi một vài cơn mưa hiếm hoi nhỏ xuống cũng khiến tâm hồn người ta ướt át lên một chút, mặc dù cơn mưa đó mỏng manh như bụi, không đủ làm ướt áo. Một người bạn đã tức cảnh sinh tình làm một bài thơ như sau:
"Chiều về bồng bềnh trên dòng sông Ô Môn quê tôi...". Nhạc sĩ Triều Dâng đã giới thiệu về nơi tôi sinh ra, lớn lên và đi học cả quãng đời niên thiếu. Một xứ quê miền Tây thời chiến tranh, trải qua những khó khăn, thiếu thốn thời bao cấp. Nơi đó, ba má, anh chị em tôi - những người dân quê vẫn sống cuộc đời bình dị...
Có đau đớn không? Ta vật vã trong những cơn mộng mị mang tên nỗi nhớ, nhớ da diết về một mối tình đã chết, về một mối tình mà giờ chỉ còn lại những tàn tro
Từ trong phiền não và khổ đau của chúng sanh, Đức Phật A DI ĐÀ với tình thương vô bờ bến, đã hoàn thành viên mãn bốn mươi tám Đại Nguyện nhằm bạt độ hết muôn loài chúng sanh, giúp chúng sanh thoát cảnh trầm luân trong bể khổ luân hồi từ vô lượng kiếp đến nay.
Ngôi chùa được xây dựng trước là để thờ Phật, sau là nơi tu học và là nơi hoằng truyền Phật pháp chứ không phải là cỗ máy hái ra tiền cho chính quyền hay người trụ trì.
“Tôi liền hỏi chú tiểu : - Vừa rồi chú đọc bài kệ tôi có nghe thấy câu: “Thượng chúc đương kim Hoàng đế Đại Tống càn khôn, văn võ quan liêu cao thăng lộc vị”- Vậy chú có hiểu câu kệ đó không? - Chú nói chú không biết, vì Sư Cụ và Sư Ông bảo chỉ cần học thuộc lòng thôi lên đọc và đánh chuông là có phúc rồi, thế cũng là tu mà!”
Từ lúc mẹ con mất đến nay, cứ mỗi lần sinh nhật con không tổ chức tiệc vui gì nữa mà chỉ dành một ngày tu tập tĩnh lặng để cầu nguyện cho cha mẹ, và học hỏi Phật pháp
Em còn nhớ hay không những buổi hoa tím rụng thì thầm đầy trong ánh mắt. Hái quả khế vàng ươm, ta một miếng, em một miếng, cùng nhìn nhau, nụ cười lung linh đến lạ.
Kinh điển Bắc Tạng cũng nói là sau khi Phật thành đạo, Ngài đã thốt lên: "Lạ lùng thay! Tất cả chúng sanh đều có cái thấy biết của Như Lai, thế mà chỉ vì suy nghĩ sai lầm mà trở thành bị xoay chuyển trong vòng sanh tử luân hồi".
Và thời gian đã đi qua biết bao mùa hạnh phúc, không ít lần bước chân ta mỏi mệt, chợt âu lo những đổi thay chóng mặt cõi con người.
Bài vở đóng góp, xin gởi về Ban biên tập qua địa chỉ email: thichnhatchieu@gmail.com
Ghi rõ nguồn www.hoasendatviet.com - Hoa Sen Đất Việt khi bạn phát hành lại thông tin từ website này.
Copyright by Lotus is traditional flower of Vietnam - www.hoasendatviet.com. Designed by HSĐV