Bóng Núi, Dáng Xưa
Ngày đăng: 00:48:36 22-11-2024 . Xem: 28
Một buổi chiều thanh vắng, dưới ánh nắng vàng như mật, đạo sĩ Quang Vũ dẫn theo một đệ tử nhỏ tên là Triều Giang, trở về thăm làng cũ sau nhiều năm chu du khắp chốn. Làng quê yên bình vẫn như xưa, nhưng lòng Quang Vũ lại xao động khi bước trên những con đường cũ – nơi từng in dấu bao kỷ niệm về Sơn Thu, người con gái đã từng là một phần của tuổi trẻ chàng.
Ngày ấy, Sơn Thu là một cô gái hiền lành, thanh tao, đôi mắt sáng với niềm tin vào cuộc sống. Hai người đã từng mến thương nhau, nhưng do cảnh nhà Sơn Thu nghèo khó, cha mẹ nàng quyết định gả cô vào gia đình giàu có để giúp họ thoát nghèo. Còn Quang Vũ, theo đuổi con đường tu đạo, từ bỏ tình duyên để tìm đến sự an lạc trong nội tâm và giúp đời. Ngày rời làng, Quang Vũ biết rằng lòng mình đã phải học cách buông bỏ.
Khi đang đứng bên bờ ao, ngắm bóng chiều phủ lên cánh đồng, bất chợt, Triều Giang va phải một người phụ nữ đang bước tới, tay xách chiếc giỏ. Triều Giang vội cúi đầu xin lỗi, và Quang Vũ giật mình khi nhận ra đó là Sơn Thu – người con gái năm xưa giờ đã thành một góa phụ, nét mặt phong trần nhưng vẫn dịu dàng, bình thản.
“Sơn Thu… phải không?” Quang Vũ cất tiếng, giọng ngập ngừng.
Sơn Thu nhìn lên, đôi mắt tràn ngập xúc động nhưng vẫn giữ chút ngại ngần. “Quang Vũ, là huynh sao?” Nàng mỉm cười nhẹ, như để giấu đi những cảm xúc chất chứa. Cả hai cùng ngồi xuống bên bờ ao, trong khung cảnh tĩnh lặng của làng quê.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Sơn Thu chợt hỏi, “Vì sao nhân duyên giữa con người lại dễ hợp rồi dễ tan đến thế, Quang Vũ?”
Đạo sĩ Quang Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp, “Nhân duyên, Sơn Thu, tựa như nước và gió, khi gặp thì hòa quyện, lúc chia cũng không lưu luyến. Chúng ta từng gặp nhau là duyên lành, nhưng mỗi người đều có con đường riêng. Buông bỏ không có nghĩa là mất mát, mà là trân quý khoảnh khắc, để lòng thanh thản.”
Sơn Thu ngước nhìn, trong đôi mắt nàng dường như vừa hiểu ra điều gì đó, “Huynh nói đúng… Đã bao năm nay, muội vẫn day dứt vì những điều mình không giữ được.”
Quang Vũ đặt tay lên vai Triều Giang, nói tiếp, “Nhân duyên cũng giống như những con đường gặp rồi lại xa. Điều quan trọng là học cách yêu thương mà không ràng buộc, để mỗi lần xa cách không là gánh nặng, mà là sự nhẹ nhàng.”
Hai người ngồi bên nhau trong yên lặng, không cần lời nào thêm. Trong ánh hoàng hôn, họ lặng lẽ từ biệt như những cánh hoa trôi theo dòng nước. Quang Vũ và Triều Giang tiếp tục cuộc hành trình, để lại Sơn Thu trong an yên và thanh thản.
Ngày ấy, Sơn Thu là một cô gái hiền lành, thanh tao, đôi mắt sáng với niềm tin vào cuộc sống. Hai người đã từng mến thương nhau, nhưng do cảnh nhà Sơn Thu nghèo khó, cha mẹ nàng quyết định gả cô vào gia đình giàu có để giúp họ thoát nghèo. Còn Quang Vũ, theo đuổi con đường tu đạo, từ bỏ tình duyên để tìm đến sự an lạc trong nội tâm và giúp đời. Ngày rời làng, Quang Vũ biết rằng lòng mình đã phải học cách buông bỏ.
Khi đang đứng bên bờ ao, ngắm bóng chiều phủ lên cánh đồng, bất chợt, Triều Giang va phải một người phụ nữ đang bước tới, tay xách chiếc giỏ. Triều Giang vội cúi đầu xin lỗi, và Quang Vũ giật mình khi nhận ra đó là Sơn Thu – người con gái năm xưa giờ đã thành một góa phụ, nét mặt phong trần nhưng vẫn dịu dàng, bình thản.
“Sơn Thu… phải không?” Quang Vũ cất tiếng, giọng ngập ngừng.
Sơn Thu nhìn lên, đôi mắt tràn ngập xúc động nhưng vẫn giữ chút ngại ngần. “Quang Vũ, là huynh sao?” Nàng mỉm cười nhẹ, như để giấu đi những cảm xúc chất chứa. Cả hai cùng ngồi xuống bên bờ ao, trong khung cảnh tĩnh lặng của làng quê.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Sơn Thu chợt hỏi, “Vì sao nhân duyên giữa con người lại dễ hợp rồi dễ tan đến thế, Quang Vũ?”
Đạo sĩ Quang Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp, “Nhân duyên, Sơn Thu, tựa như nước và gió, khi gặp thì hòa quyện, lúc chia cũng không lưu luyến. Chúng ta từng gặp nhau là duyên lành, nhưng mỗi người đều có con đường riêng. Buông bỏ không có nghĩa là mất mát, mà là trân quý khoảnh khắc, để lòng thanh thản.”
Sơn Thu ngước nhìn, trong đôi mắt nàng dường như vừa hiểu ra điều gì đó, “Huynh nói đúng… Đã bao năm nay, muội vẫn day dứt vì những điều mình không giữ được.”
Quang Vũ đặt tay lên vai Triều Giang, nói tiếp, “Nhân duyên cũng giống như những con đường gặp rồi lại xa. Điều quan trọng là học cách yêu thương mà không ràng buộc, để mỗi lần xa cách không là gánh nặng, mà là sự nhẹ nhàng.”
Hai người ngồi bên nhau trong yên lặng, không cần lời nào thêm. Trong ánh hoàng hôn, họ lặng lẽ từ biệt như những cánh hoa trôi theo dòng nước. Quang Vũ và Triều Giang tiếp tục cuộc hành trình, để lại Sơn Thu trong an yên và thanh thản.
Nhat Chieu
Hymalaya, 14.11.2024
Hymalaya, 14.11.2024
Các Tin Khác