Vì Sợ Cô Đơn Nên Em Mặc Kệ Đúng Sai - Thư Tình Cho Chính Mình
Ngày đăng: 02:32:54 27-04-2020 . Xem: 1123
Em ơi !!!
Phố núi bây giờ cũng yên lặng lắm, yên lặng đến nỗi chiếc lá rơi cũng làm con người ta hoảng sợ bất cứ lúc nào, sau những thăng trầm dâu bể.
Anh giờ ngồi đây từng ngày và từng giờ trong cô tịch, còn ngoài kia thì tiếng gió đã làm cho những chiếc lá còn níu cành, bay đìu hiu trong không gian, như một giai điệu mà từng giọt café đã rơi xuống mỗi sáng và từng chiều. Những âm thầm trong anh và trong em bây giờ lại thoáng hiện ra bất chợt, như còn đọng chút dư hương ngày cũ ở từng ngóc ngách, của ngôi nhà nằm bên triền núi.
Còn lại gì đâu, ngoài từng chiều anh vẫn ngồi đây để nhìn nắng xuống một cách lặng lẽ, và nghĩ về những hơn thua trong đời sống mà con người ta đã cố nắm lấy miệt mài . . . ., nay đã trôi lững lờ như những đám mây vô định trên bầu trời kia, những áng mây đã trôi qua bên kia ngọn đồi mà chưa từng dừng để nhìn những nơi nó đã đi qua, đó có phải chăng là số phận hơn thua bỉ thử trong cuộc đời, chỉ còn là những hạt cát trôi nhẹ nhàng qua những kẻ tay một cách tiếc nuối.
Rồi chiều nay, như những chiều khi sương rơi xuống mảnh vườn, đã trãi qua những mất mát tổn thương, anh mới chợt nhận ra rằng, những thứ mà con người ta đã từng cố giành lấy, lại vĩnh viễn không thuộc về một ai khác ngoài lẽ của tự nhiên là sẽ đến và tự đi . Những níu kéo ngày xưa làm tan vỡ những mối lương duyên trong cuộc đời là điều anh cảm thấy thất vọng chỉnh bản thân mình.
Đêm về, khi những cơn gió thoảng bất chợt đã làm anh không còn tự chủ để thấy mình cứ đi hoài trên con đường mòn cũ, có hoa dại rất đẹp bên đường mà chưa bao lần nhìn lại.
Khung cảnh im lìm, bầu trời thì le lói một vài ánh sao, bóng của anh kéo dài trên tường qua ngọn đèn đêm ảm đạm, buồn da diết mà không thể nói hết được. Căn gác vắng vọng lại giai điệu quen thuộc, như nhắc lại số phận một đời bạc mệnh vì cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình.
Vỹ Dạ
Vì Anh Cũng Sợ Cô Đơn Nên Không Dám Mặc Kệ Đúng Sai
Phố núi bây giờ cũng yên lặng lắm, yên lặng đến nỗi chiếc lá rơi cũng làm con người ta hoảng sợ bất cứ lúc nào, sau những thăng trầm dâu bể.
Anh giờ ngồi đây từng ngày và từng giờ trong cô tịch, còn ngoài kia thì tiếng gió đã làm cho những chiếc lá còn níu cành, bay đìu hiu trong không gian, như một giai điệu mà từng giọt café đã rơi xuống mỗi sáng và từng chiều. Những âm thầm trong anh và trong em bây giờ lại thoáng hiện ra bất chợt, như còn đọng chút dư hương ngày cũ ở từng ngóc ngách, của ngôi nhà nằm bên triền núi.
Rồi chiều nay, như những chiều khi sương rơi xuống mảnh vườn, đã trãi qua những mất mát tổn thương, anh mới chợt nhận ra rằng, những thứ mà con người ta đã từng cố giành lấy, lại vĩnh viễn không thuộc về một ai khác ngoài lẽ của tự nhiên là sẽ đến và tự đi . Những níu kéo ngày xưa làm tan vỡ những mối lương duyên trong cuộc đời là điều anh cảm thấy thất vọng chỉnh bản thân mình.
Đêm về, khi những cơn gió thoảng bất chợt đã làm anh không còn tự chủ để thấy mình cứ đi hoài trên con đường mòn cũ, có hoa dại rất đẹp bên đường mà chưa bao lần nhìn lại.
Khung cảnh im lìm, bầu trời thì le lói một vài ánh sao, bóng của anh kéo dài trên tường qua ngọn đèn đêm ảm đạm, buồn da diết mà không thể nói hết được. Căn gác vắng vọng lại giai điệu quen thuộc, như nhắc lại số phận một đời bạc mệnh vì cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình.
Vỹ Dạ
Vì Anh Cũng Sợ Cô Đơn Nên Không Dám Mặc Kệ Đúng Sai
Các Tin Khác