Người cần đến sẽ đến, người phải đi sẽ đi.
Chúng ta không thể biết trước được tương lai, càng không thể xác định được tâm ý và lòng dạ của một con người. Hôm nay, họ có thể yêu ta đến mức đánh đổi tất cả, nhưng ai biết được ngày mai ngày sau điều gì sẽ đến, lý do nào sẽ khiến họ nhẫn tâm rời bỏ ta?
Có lẽ chúng ta vẫn nên sống trong tâm thế là một ngày có thể mất đi tất cả thì bản thân sẽ thôi xót xa hơn. Yêu càng nhiều, đau càng nhiều. Yêu nhưng đừng cho đi tất cả trái tim của mình thì vẫn tốt hơn, nên giữ lại một chút cho mình. Đó chính là niềm kiêu hãnh cuối cùng, là tình thương cuối cùng của mình dành cho bản thân.
Cuộc sống này có những người có lẽ gặp là để rời xa, chỉ là con người đi cùng ta chung một đoạn đường ngắn thôi, vậy mà sao lại để trong ta nhiều cảm xúc bi ai đến vậy?
“Chúng ta đều từng lựa chọn để đến với nhau và rời khỏi nhau vào từng thời điểm trong đời, cảm xúc là thứ không thể nào đoán định được. Yêu ai, suy cho cùng cũng là để hạnh phúc..”Chúng ta từng yêu qua một vài mối tình, đều đến như thể tình yêu đầu tiên và bên nhau như thể tình yêu cuối cùng, nhưng rồi có lẽ tình yêu đó không thể chiến thắng được vài lý do trong cuộc sống này. Mọi sự ra đi đều có lý do của nó, yêu nhau hạnh phúc thì cũng nên từ bỏ nhau trong hạnh phúc, thay vì oán hận và trách móc nhau thì có lẽ tình yêu thanh thản nhất chính là lãng quên nhau trong bình ổn.
Khi một ai đó rời bỏ ta, thay vì oán trách, thì không phải chúng ta nên mỉm cười hay sao. Mỉm cười vì mình chỉ đánh mất đi một người không còn yêu thương mình nữa, mỉm cười vì họ đã cho ta cơ hội để tìm được một người tốt hơn, một người cho ta hạnh phúc hơn.
Khi mà người ta đã không yêu bạn nữa, thay vì níu kéo lấy một chút thương hại từ họ thì không phải ta nên rõ ràng mà dứt bỏ nó đi sao. Chỉ là một người không yêu thương ta mà thôi, chẳng có gì nên hối tiếc cả.
Ngoài kia thế giới bao la rộng lớn, bao nhiêu người đang hối hả tìm cho mình một mảnh ghép phù hợp, tại sao ta cứ phải cố gắng ghép mình với một mảnh ghép ngược chiều? Đừng phí thời gian và công sức vào một thứ không phù hợp với mình, hãy tận dụng những thời gian đó để đi kiếm tìm những niềm vui khác. Thế giới hàng triệu người, rồi ở một góc nhỏ nào đó, cũng có người dành cho ta mà thôi.
Rồi ta sẽ tìm được người đó, người mà dù không phải là người đầu tiên ở bên những sẽ cùng ta đi trên con đường dài rộng sau này, đó là người cùng ta trải qua gian khó mà không rời bỏ, là người cùng ta già đi, người cho ta hạnh phúc, yêu thương ta như là người duy nhất trên thế gian này có thể.
Và sau này khi trải qua tất thảy buồn đau tưởng chừng gục ngã, ta vẫn có một người bên cạnh kề vai, đến lúc đó ta mới hiểu được hạnh phúc thật sự là gì. Đó là có thể sống cùng với người mình yêu thương, và có thể làm bất cứ điều gì vì người mà mình yêu thương.
Vậy nên, đừng nhìn lại quá khứ nữa, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, đừng khơi gợi để đau lòng, đừng nhắc đến để chì chiết và ghét bỏ nhau. Hãy nhớ rằng hạnh phúc nhất định sẽ đến, dù sớm hay muộn, nhất định cũng sẽ đến..
Hãy dừng lại một chút để suy nghĩ và cảm nhận.
Cái gì đến sẽ đến... Và cái gì đi sẽ đi...
Cái gì không thuộc về mình thì sẽ không thể ở bên mình mãi mãi.... Thôi thì cứ buông xuôi vậy....
Vì. . . .
Vốn dĩ ngay lúc bắt đầu, nó đã không là của mình..!!
Chỉ là... do mình quá kỳ vọng mà thôi...
Ai rồi cũng sẽ là của ai. Người cần đến rồi cũng sẽ đến. Chẳng việc gì phải phiền lòng và lo nghĩ quá lên cả. Hôm nay chưa bao giờ là kết thúc, cũng chưa bao giờ là quá muộn. Mọi thứ đều có thể bắt đầu từ ngày hôm nay, kể cả là tình yêu!
Nguồn: Sưu tầm