Cún con biết yêu
Ngày đăng: 13:38:38 16-03-2015 . Xem: 3639
Nhà bé Na có nuôi một chú cún rất dễ thương. Chú có bộ lông màu trắng, cái đuôi trắng, chỉ có cái mũi là màu đen. Mỗi lần đi học về, chú chạy ra đón bé Na và vẫy đuôi, rồi chạy lăng xăng bên cạnh. Bé thương chú lắm và chú cũng thương bé nữa. Buổi chiều chú được bé dẫn ra vườn dạo mát rồi chạy tung tăng ở trong xóm. Chú còn nhỏ, nên tiếng sủa chưa lớn. Gặp người lạ mặt, chú không sợ hãi mà đem đôi mắt đen dòm người đó. Buổi tối, chú vào phòng bé Na mà ngủ. Chú có một cái nệm rất ấm và êm để nằm. Chú có vẻ không lo lắng gì, chỉ biết vui chơi, hết ăn rồi lại ngủ, như bé Na, ngoài giờ học ca múa ra, thì lại rong chơi, rồi lên giường ngủ. giấc ngủ của trẻ thơ đẹp như mặt trời vừa lên, ấm áp và dịu dàng.
Một năm trôi qua, bé Na vào lớp một, chú cún ngày nào lớn nhanh như thổi, cái chân cao hơn chút, chỉ có bộ lông vẫn trắng muốt và cái mũi đen thì to ra. Chú thích ăn sữa chua nên sáng nào chú cũng được đãi món sữa chua ngon lành. Bé Na đi học, không có nhiều thời gian chơi với chú, còn chú thì cứ ngồi dòm bé Na ê a học bài. Chú thương cô chủ nhỏ của mình và dĩ nhiên chú biết rất rõ cô chủ nhỏ cũng rất thương chú. Bận rộn cách mấy, bé Na vẫn dẫn chú dạo chơi vào buổi chiều, cho chú hít thở không khí trong lành và xoa đầu chú. Chú thích được xoa đầu lắm, được bàn tay bé nhỏ xoa đầu thì còn gì bằng. Cô chủ chưa bao giờ la rầy chú, chưa bao giờ đánh chú, thỉnh thoảng còn ngồi trò chuyện với chú nữa. Chú thật may mắn sinh ra trong một gia đình dễ thương, được là con vật cưng, được chăm sóc, được yêu thương.
Vào ngày kỷ niệm ngày sinh lần thứ hai của chú cún, chú được tặng một quả banh để chơi trong vườn. Chú thích lắm, ngày nào cũng chơi, rồi còn tập bắt bóng bằng hai chân trước hay tìm bóng khi bé Na ném chỗ khác. Đây quả thật là thời gian vui vẻ, chú được vui đùa với cô chủ vừa được tập thể dục. Ngày nọ, bé Na ném bóng quá cao và bay qua hàng rào của nhà kế bên, chú liền băng qua hàng rào, chạy vào nhà hàng xóm kiếm quả bóng. Bất thình lình, từ trong ngôi nhà đó, một cô cún cũng có bộ lông trắng, đôi tai được tỉa rất đẹp và cái đuôi trau chuốt bằng một cái nơ xuất hiện. Chú cún nhà ta đứng sững lại, như không tin vào mắt mình tại sao trên đời lại có một cô cún tuyệt trần như thế. Chú quên mất nhiệm vụ của mình và tiếng gọi ý ới của cô chủ nhỏ. Chú tiến lại gần cô cún và ngay lập tức, đón nhận ánh mắt xôn xao của cô cún.
Từ đó, chú không màng đến bé Na nữa mà thường xuyên qua nhà hàng xóm chơi, có khi đến tối mịt mới về nhà. Bé Na học bài xong, không có ai làm bạn, nhưng bé lúc nào cũng để dành phần ăn cho chú. Bé không trách chú vì ai mà chẳng cần có bạn. Bé đi học rồi thì chú có quyền sang nhà hàng xóm chơi. Bé có bạn học thì chú cũng có thể có bạn vậy. Nghĩ vậy, bé không trách chú nữa mà chuẩn bị nhiều thức ăn chú thích nhất, thậm chí bé còn đem qua mời cô bạn của chú.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, ngôi nhà kế bên dọn đi, cô cún cũng đi theo. Chú cún trở nên buồn bã lạ thường. Ngày nào cũng đi ra ngoài sân, nhìn ra hàng rào, mong nhìn thấy bóng dáng của cô cún có cái đuôi thắt nơ. Bé Na đến vỗ về an ủi chú, chú vẫn buồn. Món sữa chua ưa thích, chú không thèm ăn. Đêm ngủ, chú bỗng thức giấc, chạy ra ngoài, nhìn sang nhà kế bên, nhưng cô cún ngày nào đâu còn nữa. Bé Na lo ngại cho chú, chú trở nên ốm yếu vì bỏ ăn. Chú ngã bệnh và kiệt sức, nằm một chỗ, không còn đứng dậy được nói chi chạy khắp nơi. Nhìn chú, bé bật khóc, vì tình yêu mà chú ra nông nỗi này có đáng hay không. Bé Na vẫn sẵn sàng có mặt cho chú đến giây phút cuối. Chú qua đời vào một buổi sáng không một lời tạm biệt. Bé Na khóc hết nước mắt. Bé biết rằng kể từ đây, chú đã ra đi vĩnh viễn và bé không còn ai để chơi đùa vào mỗi buổi chiều. Bé ôm chú vào lòng và thầm mong chú có một cuộc sống yên bình ở một nơi nào đó.
Hai năm sau, mẹ bé Na lại mua một chú cún mới. Chú cún mới này đẹp không khác gì chú cún đã qua đời. Nhưng mẹ bé đã có dự định từ trước, hai tuần lễ sau lại đem về một cô cún nữa. Như vậy hai cún con có thể có bạn, không ai rời xa ai.
Bé Na ngày nào nay đã lớn. Cô vào đại học để chuẩn bị cho sự nghiệp của mình trong tương lai. Cô không còn ở nhà để chăm sóc hai cún, mà hai cún này là chai cún thứ tư rồi, không phải là hai cún trước đó nữa. Cô nhận thấy đời sống của những sinh vật thật ngắn ngủi, không như cụ rùa ở Hồ Gươm, Hà Nội, có thể sống đến nghìn năm, còn những sinh vật nhỏ bé như con kiến, con muỗi, sống có bao lâu đâu. Học ngành y khoa, tập mổ ếch, mổ chuột rồi mổ người, cô thấy sinh vật đóng góp vào cứu sống con người rất nhiều. Nếu không có ếch hay chuột hy sinh, làm sao cô có thể thực tập cho ca mổ lớn hơn. Cô sực nhớ đến chú cún biết yêu ngày nào, chú ấy vẫn biết yêu đấy chứ, vẫn biết nhớ nhung, vẫn biết đau đớn khi người bạn của mình ra đi, và chắc chắn cô cún kia cũng thế.
Ra trường, cô khuyên các bệnh nhân nên ăn chay để bảo vệ sự sống của muôn loài. Bản thân cô cũng trở thành người trường chay. Cô không chỉ đơn thuần muốn bảo tồn sự sống, dù là sinh vật bé nhỏ nhất, mà sâu sa hơn, cô muốn nuôi dưỡng lòng từ bi từ bên trong cô. Hình ảnh chú cún qua đời vì yêu thương chưa bao giờ xóa nhòa trong cô. Cô lập hội bảo vệ động vật, lên tiếng bảo tồn động vật quý hiếm và kêu gọi giảm thiểu việc sử dụng động vật để nghiên cứu khoa học.
Một ngày, cô trở về nhà, hai chú cún chạy ra đón cô, cô ngồi xuống và xoa đầu chúng. Cô biết các loài sinh vật có mặt cho cô nên cô phải tôn trọng và trân quý sự có mặt của chúng.
Yêu thương hết muôn loài
Chuyển hóa những bi ai
Thành tình người rộng mở
Đời vẫn tươi đẹp hoài.
Cuộc sống thôi mệt nhoài
Tránh được những phiền toái
Biết chăm sóc nuôi dưỡng
Mọi loài đều yêu thương.
Màu xanh khắp khu vườn
Hoa cỏ đang tỏa hương
Vạn vật đang hòa ca
Ôi sự sống thiết tha.
Một năm trôi qua, bé Na vào lớp một, chú cún ngày nào lớn nhanh như thổi, cái chân cao hơn chút, chỉ có bộ lông vẫn trắng muốt và cái mũi đen thì to ra. Chú thích ăn sữa chua nên sáng nào chú cũng được đãi món sữa chua ngon lành. Bé Na đi học, không có nhiều thời gian chơi với chú, còn chú thì cứ ngồi dòm bé Na ê a học bài. Chú thương cô chủ nhỏ của mình và dĩ nhiên chú biết rất rõ cô chủ nhỏ cũng rất thương chú. Bận rộn cách mấy, bé Na vẫn dẫn chú dạo chơi vào buổi chiều, cho chú hít thở không khí trong lành và xoa đầu chú. Chú thích được xoa đầu lắm, được bàn tay bé nhỏ xoa đầu thì còn gì bằng. Cô chủ chưa bao giờ la rầy chú, chưa bao giờ đánh chú, thỉnh thoảng còn ngồi trò chuyện với chú nữa. Chú thật may mắn sinh ra trong một gia đình dễ thương, được là con vật cưng, được chăm sóc, được yêu thương.
Vào ngày kỷ niệm ngày sinh lần thứ hai của chú cún, chú được tặng một quả banh để chơi trong vườn. Chú thích lắm, ngày nào cũng chơi, rồi còn tập bắt bóng bằng hai chân trước hay tìm bóng khi bé Na ném chỗ khác. Đây quả thật là thời gian vui vẻ, chú được vui đùa với cô chủ vừa được tập thể dục. Ngày nọ, bé Na ném bóng quá cao và bay qua hàng rào của nhà kế bên, chú liền băng qua hàng rào, chạy vào nhà hàng xóm kiếm quả bóng. Bất thình lình, từ trong ngôi nhà đó, một cô cún cũng có bộ lông trắng, đôi tai được tỉa rất đẹp và cái đuôi trau chuốt bằng một cái nơ xuất hiện. Chú cún nhà ta đứng sững lại, như không tin vào mắt mình tại sao trên đời lại có một cô cún tuyệt trần như thế. Chú quên mất nhiệm vụ của mình và tiếng gọi ý ới của cô chủ nhỏ. Chú tiến lại gần cô cún và ngay lập tức, đón nhận ánh mắt xôn xao của cô cún.
Từ đó, chú không màng đến bé Na nữa mà thường xuyên qua nhà hàng xóm chơi, có khi đến tối mịt mới về nhà. Bé Na học bài xong, không có ai làm bạn, nhưng bé lúc nào cũng để dành phần ăn cho chú. Bé không trách chú vì ai mà chẳng cần có bạn. Bé đi học rồi thì chú có quyền sang nhà hàng xóm chơi. Bé có bạn học thì chú cũng có thể có bạn vậy. Nghĩ vậy, bé không trách chú nữa mà chuẩn bị nhiều thức ăn chú thích nhất, thậm chí bé còn đem qua mời cô bạn của chú.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, ngôi nhà kế bên dọn đi, cô cún cũng đi theo. Chú cún trở nên buồn bã lạ thường. Ngày nào cũng đi ra ngoài sân, nhìn ra hàng rào, mong nhìn thấy bóng dáng của cô cún có cái đuôi thắt nơ. Bé Na đến vỗ về an ủi chú, chú vẫn buồn. Món sữa chua ưa thích, chú không thèm ăn. Đêm ngủ, chú bỗng thức giấc, chạy ra ngoài, nhìn sang nhà kế bên, nhưng cô cún ngày nào đâu còn nữa. Bé Na lo ngại cho chú, chú trở nên ốm yếu vì bỏ ăn. Chú ngã bệnh và kiệt sức, nằm một chỗ, không còn đứng dậy được nói chi chạy khắp nơi. Nhìn chú, bé bật khóc, vì tình yêu mà chú ra nông nỗi này có đáng hay không. Bé Na vẫn sẵn sàng có mặt cho chú đến giây phút cuối. Chú qua đời vào một buổi sáng không một lời tạm biệt. Bé Na khóc hết nước mắt. Bé biết rằng kể từ đây, chú đã ra đi vĩnh viễn và bé không còn ai để chơi đùa vào mỗi buổi chiều. Bé ôm chú vào lòng và thầm mong chú có một cuộc sống yên bình ở một nơi nào đó.
Hai năm sau, mẹ bé Na lại mua một chú cún mới. Chú cún mới này đẹp không khác gì chú cún đã qua đời. Nhưng mẹ bé đã có dự định từ trước, hai tuần lễ sau lại đem về một cô cún nữa. Như vậy hai cún con có thể có bạn, không ai rời xa ai.
Bé Na ngày nào nay đã lớn. Cô vào đại học để chuẩn bị cho sự nghiệp của mình trong tương lai. Cô không còn ở nhà để chăm sóc hai cún, mà hai cún này là chai cún thứ tư rồi, không phải là hai cún trước đó nữa. Cô nhận thấy đời sống của những sinh vật thật ngắn ngủi, không như cụ rùa ở Hồ Gươm, Hà Nội, có thể sống đến nghìn năm, còn những sinh vật nhỏ bé như con kiến, con muỗi, sống có bao lâu đâu. Học ngành y khoa, tập mổ ếch, mổ chuột rồi mổ người, cô thấy sinh vật đóng góp vào cứu sống con người rất nhiều. Nếu không có ếch hay chuột hy sinh, làm sao cô có thể thực tập cho ca mổ lớn hơn. Cô sực nhớ đến chú cún biết yêu ngày nào, chú ấy vẫn biết yêu đấy chứ, vẫn biết nhớ nhung, vẫn biết đau đớn khi người bạn của mình ra đi, và chắc chắn cô cún kia cũng thế.
Ra trường, cô khuyên các bệnh nhân nên ăn chay để bảo vệ sự sống của muôn loài. Bản thân cô cũng trở thành người trường chay. Cô không chỉ đơn thuần muốn bảo tồn sự sống, dù là sinh vật bé nhỏ nhất, mà sâu sa hơn, cô muốn nuôi dưỡng lòng từ bi từ bên trong cô. Hình ảnh chú cún qua đời vì yêu thương chưa bao giờ xóa nhòa trong cô. Cô lập hội bảo vệ động vật, lên tiếng bảo tồn động vật quý hiếm và kêu gọi giảm thiểu việc sử dụng động vật để nghiên cứu khoa học.
Một ngày, cô trở về nhà, hai chú cún chạy ra đón cô, cô ngồi xuống và xoa đầu chúng. Cô biết các loài sinh vật có mặt cho cô nên cô phải tôn trọng và trân quý sự có mặt của chúng.
Yêu thương hết muôn loài
Chuyển hóa những bi ai
Thành tình người rộng mở
Đời vẫn tươi đẹp hoài.
Cuộc sống thôi mệt nhoài
Tránh được những phiền toái
Biết chăm sóc nuôi dưỡng
Mọi loài đều yêu thương.
Màu xanh khắp khu vườn
Hoa cỏ đang tỏa hương
Vạn vật đang hòa ca
Ôi sự sống thiết tha.
( ST damlinhthat.net)
Các Tin Khác