Mẹ là cô giáo
Mẹ yêu con, vì khi đến trường con chẳng bao giờ gọi mẹ là mẹ, mà gọi mẹ là cô giáo.....
Mẹ yêu!...
Mẹ - cô giáo của con.
Ngày ấy, con là một đứa bé gầy còm khó ăn, sợ uống sữa…nói chung là một đứa bé suy dinh dưỡng. Sau giờ tan học, mẹ tất tả đạp xe cả năm sáu cây số về nhà với giỏ xách thức ăn vừa mua vội vàng trên phố nhỏ.
Mẹ thương con, vì con không ăn uống dễ dàng nên cực công chế biến thức ăn giàu dinh dưỡng. Con nhớ mãi những bữa cơm trưa, mẹ ăn vội vàng vì phải lo cho con no bụng, rồi mẹ lại kẻo kẹt trên chiếc xe đạp cũ kỷ chạy ngược về trường cho kịp buổi dạy chiều.
Mẹ yêu con, vì những buổi chiều đi học về mẹ rất nhớ con, mẹ ôm liền lấy con và hôn lên má, lên tóc .. và thương cái mùi đặc biệt của đứa con nghịch ngợm đầy mồ hôi mà đi xa nhưng mẹ vẫn nhớ.
Con cứ tự hỏi “Sao mẹ yêu con thế mẹ nhỉ!?”
Mẹ yêu con vì con là con của mẹ, vì mẹ là mẹ của con, vì con là cả một gia tài của cả đời mẹ. Có phải chỉ đơn giản thế không mẹ nhỉ ?
Mẹ thương con, vì con là con gái, vì con sẽ lập gia đình về nhà người ta và con phải xa mẹ…phải không mẹ?
Thật nhiều, nhiều lý do để mẹ yêu con. Mẹ ơi!...
Con còn nhớ có đêm hai mẹ con vật lộn với bài toán khó, với bài văn hóc búa và cả với những bài tập khâu nút áo, may áo gối … chuẩn bị cho con ngày mai đến lớp. Con tự nhủ, phải chuẩn bị chu toàn bài vở, phải học giỏi, phải ngoan ngoãn lễ phép…nói chung cái gì cũng phải nhất, …nhất, và nhất cho mẹ vui vì mẹ là cô giáo. Có những hôm con thấy mẹ vui hẵn như chưa bao giờ vui như thế khi con khoe bài toán con học được điểm mười, chữ viết được cô giáo khen là đẹp…
Mẹ yêu con, vì khi đến trường con chẳng bao giờ gọi mẹ là mẹ, mà gọi mẹ là cô giáo. Có lần mẹ hỏi tại sao gọi mẹ như thế, con chỉ cười bẽn lẽn rồi ghé vào tai mẹ thì thầm "Con yêu mẹ, con thích gọi mẹ là cô giáo vì “Mẹ - cô giáo dễ thương quá”. Và vì… đêm qua con thấy cả nhà đã ngũ say mà mẹ còn soạn giáo án” . Phải không mẹ?”
Con yêu mẹ!
Vì mẹ là mẹ của con,
Vì mẹ là cô giáo,
Mẹ yêu con, mẹ đã dạy con sống với tinh thần đạo đức tâm linh, đưa con đến chùa quy y Tam Bảo, mẹ con biết cách ăn ở hiền thiện, làm hành trang bước vào đời một cách tự tin và vững chãi. Công ơn mẹ thật vô bờ bến.
Mẹ thương!...
“Nuôi con mới biết sự tình
Thầm thương cha mẹ nuôi mình khi xưa"
Bây giờ con đã hiểu sự hiếu thảo của con cái là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cha mẹ khi tuổi đã xế chiều. Đối với mẹ bây giờ, các nhu cầu về đời sống vật chất có thể nói không là quan trọng nữa, điều mang lại hạnh phúc nhất bây giờ với mẹ chính là là niềm vui tinh thần khi được vui vầy bên đàn con cháu ngoan hiền, gia đình hạnh phúc…
Mẹ nhỉ?...