Ngọn đèn tĩnh lặng
Ngọn Đèn Tĩnh Lặng
Một buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, chú tiểu Khánh đang ngồi thiền trong khu vườn chùa. Gió thổi nhẹ, những cây cổ thụ xung quanh xào xạc trong làn sương mờ ảo, tạo nên một khung cảnh bình yên và thanh tịnh. Chú Khánh đã ngồi thiền suốt hơn một giờ, đôi mắt khép hờ, tâm hồn lắng đọng trong sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Bất chợt, một ngọn đèn dầu trong điện thờ bắt đầu yếu dần. Ngọn lửa yếu ớt nhấp nháy rồi tắt hẳn, để lại một không gian tối mịt. Chú Khánh mở mắt, nhìn về phía ngọn đèn. Mặc dù không gian xung quanh vẫn có thể nhìn thấy được nhờ ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến khác, nhưng sự tĩnh lặng của căn phòng dường như bị phá vỡ.
Chú Khánh đứng dậy, nhẹ nhàng đi về phía chiếc đèn đã tắt. Chú cầm cây nến gần đó, rút ra một ngọn lửa, rồi đưa đến ngọn đèn để thắp lại. Lúc này, chú chợt nghĩ về những lúc tâm hồn mình như ngọn đèn kia—yếu ớt, thiếu ánh sáng, và lạc lối giữa những xung đột trong lòng.
Đang suy nghĩ về những điều này, sư thầy từ ngoài bước vào, nhận thấy chú đang loay hoay với ngọn đèn. Thầy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh chú Khánh, mỉm cười và nói:
“Khánh, con có bao giờ tự hỏi, tại sao ngọn đèn lại cần phải có ánh lửa để chiếu sáng không?”
Chú Khánh ngước nhìn thầy, cảm giác có gì đó chưa rõ trong lòng. Chú trả lời: “Thưa thầy, đèn cần lửa để thắp sáng. Nếu không có lửa, đèn sẽ chỉ là một vật vô dụng.”
Sư thầy gật đầu, ánh mắt thầy dịu dàng nhưng sâu sắc: “Vậy con có bao giờ nghĩ, trong đời sống của chúng ta, ánh sáng mà chúng ta tìm kiếm chính là gì không?”
Chú Khánh lặng im, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc là sự hiểu biết, thưa thầy. Khi chúng ta hiểu rõ mọi thứ, chúng ta sẽ không còn lo lắng hay sợ hãi.”
Sư thầy mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Sự hiểu biết là một phần của ánh sáng. Nhưng còn có một thứ ánh sáng quan trọng hơn mà chúng ta cần—đó là ánh sáng từ bên trong, từ tâm hồn. Cũng giống như ngọn đèn này, chỉ khi chúng ta thắp lên ngọn lửa từ lòng mình, tâm hồn ta mới thực sự sáng lên và chiếu rọi ra thế giới xung quanh.”
Chú Khánh cảm nhận được lời thầy thật sâu sắc. Từ trước đến nay, chú luôn tìm kiếm ánh sáng từ bên ngoài—từ những kiến thức, những lời giảng dạy. Nhưng giờ đây, chú hiểu rằng, ánh sáng thực sự mà mỗi người cần tìm kiếm chính là sự thanh tịnh trong tâm hồn, là sự giác ngộ từ chính mình.
Sư thầy tiếp tục: “Cũng như ngọn đèn này, khi ta để cho tâm hồn mình bị che khuất bởi sân si, lo âu, thì nó sẽ tắt dần. Nhưng khi chúng ta chăm sóc tâm mình, thắp lên ngọn lửa của từ bi, của sự kiên nhẫn, thì ánh sáng ấy sẽ luôn hiện diện trong cuộc sống của ta. Và khi tâm hồn ta sáng lên, chúng ta không chỉ làm sáng mình, mà còn có thể chiếu sáng cho những người xung quanh.”
Chú Khánh gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Chú hiểu rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào cũng cần tìm kiếm ánh sáng từ thế giới bên ngoài. Những lo toan, những bận rộn sẽ chỉ khiến tâm hồn ta càng thêm tối tăm. Chỉ khi ta biết quay về với chính mình, nuôi dưỡng sự thanh tịnh và từ bi, thì tâm hồn ta mới thực sự trở nên sáng đẹp.
Sư thầy đứng dậy, vỗ nhẹ vai chú Khánh: “Hãy để tâm hồn con như ngọn đèn này, luôn sáng lên từ bên trong, không bị che khuất bởi bóng tối của sự lo âu hay giận dữ. Chỉ khi tâm con thanh tịnh, con mới có thể thắp sáng cho chính mình và mọi người.”
Chú Khánh nhìn ngọn đèn sáng trở lại, ánh lửa đang bùng lên mạnh mẽ trong chiếc đèn dầu. Chú cảm nhận một niềm an yên lan tỏa trong lòng. Chú biết rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, chỉ cần giữ được ngọn lửa từ bi và thanh tịnh trong tâm hồn, thì cuộc đời sẽ luôn sáng lên, dù trong những lúc tối tăm nhất.
Qua câu chuyện này, chú Khánh nhận ra rằng sự sáng suốt và bình an trong cuộc sống không phải đến từ bên ngoài, mà chính là từ tâm hồn mình. Cũng như ngọn đèn cần ngọn lửa để chiếu sáng, tâm hồn con người cần sự tĩnh lặng và từ bi để tìm thấy ánh sáng chân thật. Khi ta biết chăm sóc tâm mình, ánh sáng đó sẽ chiếu sáng khắp mọi nơi.