Bóng cây và ánh mặt trời
Bóng Cây Và Ánh Mặt Trời
Mùa hè đến, một buổi sáng sớm, chú tiểu Khánh cùng các bạn đồng tu ra vườn chùa chăm sóc cây cối. Trong khu vườn tĩnh lặng, những cây cổ thụ đã đứng vững qua bao năm tháng, cành lá xòe rộng, che mát cho cả không gian. Chú Khánh đặc biệt yêu thích một cây lớn, cây đứng bên bờ suối, với thân cây to, vững chãi, và bóng lá xanh mướt, luôn mang đến cảm giác bình yên mỗi khi chú ngồi dưới đó.
Một hôm, khi đang ngồi dưới bóng cây, chú Khánh chợt nhận ra một điều kỳ lạ. Dưới gốc cây, bên cạnh thân cây rắn chắc, có một phần đất trống, không có bóng cây phủ xuống. Ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp vào phần đất đó, làm nó khô cằn và vắng vẻ. Chú tiểu ngẫm nghĩ một lát, rồi nhìn lên tán cây, nơi các tán lá xanh rợp, chỉ có một khoảng nhỏ là ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Sư thầy, đi ngang qua, nhận thấy sự trầm tư của chú Khánh, liền ngồi xuống bên cạnh và hỏi: "Khánh, con đang nghĩ gì vậy?"
Chú Khánh chỉ tay về phía gốc cây và nói: "Thưa thầy, con thấy dưới gốc cây có một khoảng đất không có bóng, ánh sáng mặt trời chiếu vào đó làm nó khô cằn. Nhưng ở trên cao, tán lá lại che phủ một khoảng rộng, khiến cho không gian dưới cây trở nên mát mẻ và đầy sức sống. Tại sao lại có sự khác biệt như vậy, thưa thầy?"
Sư thầy mỉm cười, ánh mắt thầy sáng lên như ánh mặt trời trên cao: "Khánh, con có để ý thấy rằng, khi cây này lớn lên, những cành lá đã vươn ra xa, che mát cho những người ngồi dưới bóng nó, nhưng nó cũng phải hy sinh phần đất dưới gốc cây để giữ lấy sự sống của mình. Cây phải nhận ánh sáng mặt trời, nhưng cũng phải phân chia sức sống của mình để che phủ cho thế giới bên dưới."
Chú Khánh nhìn theo tay thầy chỉ và bắt đầu hiểu ra bài học. Sự hy sinh của cây để che bóng cho cuộc sống dưới gốc cây giống như sự hy sinh trong cuộc đời của mỗi người. Những người lớn tuổi, những người có trí tuệ, dẫu phải gánh vác nặng nhọc, nhưng vẫn sẵn lòng chia sẻ, che chở cho những người xung quanh. Cũng như cây lớn, nó không thể tồn tại nếu thiếu ánh sáng mặt trời, nhưng cũng không thể chỉ sống cho riêng mình mà không chia sẻ bóng mát với những sinh vật dưới đất.
Sư thầy tiếp tục: "Con có thấy, trong cuộc đời, chúng ta cũng giống như những cây cổ thụ vậy. Để giúp đỡ người khác, chúng ta đôi khi phải hy sinh một phần bản thân, nhưng đó lại là cách để ta phát triển và trưởng thành. Khi ta che chở cho người khác, dù có mất đi một phần của mình, nhưng lại mang lại sự sống cho họ, chúng ta cũng sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc đích thực."
Chú Khánh ngẫm nghĩ, đôi mắt chú nhìn vào bóng cây đang đổ dài trên mặt đất, cảm nhận sự vĩ đại và sức sống tiềm ẩn trong mỗi nhánh lá. Chú hiểu rằng, trong cuộc đời, không phải lúc nào ta cũng có thể chỉ sống cho riêng mình, mà chính việc sống vì người khác, giúp đỡ và chia sẻ, mới là con đường dẫn đến sự viên mãn.
Sư thầy tiếp: "Giống như bóng cây, chúng ta có thể chỉ là một phần nhỏ trong vũ trụ bao la, nhưng nếu chúng ta biết sống vì người khác, biết chia sẻ yêu thương và sự che chở, cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên có ý nghĩa. Chính trong sự hy sinh đó, chúng ta mới thực sự tìm thấy hạnh phúc."
Chú Khánh cảm nhận được sự sâu sắc trong lời thầy dạy. Từ hôm đó, chú hiểu rằng, mỗi người trong cuộc sống này đều có thể làm giống như cây cổ thụ ấy. Dù có phải hy sinh một phần bản thân, nhưng chỉ cần ta sống vì lợi ích của người khác, ta sẽ tìm thấy sự bình an và hạnh phúc trong lòng.
Qua câu chuyện này, chú Khánh học được rằng cuộc sống không chỉ là sống cho riêng mình mà là biết hy sinh và chia sẻ với những người xung quanh. Giống như cây cổ thụ che bóng cho cuộc sống dưới gốc, chúng ta chỉ thực sự trưởng thành khi biết sống vì người khác. Trong sự hy sinh và chia sẻ, chúng ta sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc đích thực.