"Sáng tinh mơ, chú tiểu Khánh đứng ngắm những giọt sương lấp lánh trên lá sen trong hồ. Khi chú đưa tay chạm vào, từng giọt sương liền lăn tròn rồi tan biến. Sư thầy đứng cạnh chú, nhẹ nhàng giải thích rằng cuộc đời cũng như giọt sương, ngắn ngủi và vô thường. Qua câu chuyện ấy, chú học được cách trân trọng khoảnh khắc hiện tại và chấp nhận sự đến và đi của mọi thứ."
------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm ấy, khi những tia nắng đầu tiên vừa mới bắt đầu len qua tán lá cành cây, chú tiểu Khánh bước ra khỏi chùa với chiếc áo cà sa nâu sẫm. Không gian tĩnh lặng bao trùm quanh khuôn viên, tiếng chim hót líu lo từ xa vọng lại như một bản nhạc chào đón ngày mới. Chú khẽ cúi mình chắp tay, cúi đầu thầm niệm một câu Phật hiệu trước khi bắt đầu công việc buổi sáng.
Giữa khu vườn sau chùa là một hồ sen nhỏ. Mỗi sáng, chú Khánh thường dành vài phút đứng bên hồ, ngắm nhìn những đóa sen đang nở rộ, tỏa hương thanh mát và thuần khiết. Nhưng hôm nay có một điều khác lạ. Trên mỗi chiếc lá sen xanh mướt, những giọt sương trong suốt đọng lại như những viên ngọc nhỏ. Ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiếu qua những giọt sương, tạo thành ánh sáng lung linh, phản chiếu nhiều sắc màu lấp lánh. Đứng đó, chú cảm nhận được một sự bình yên vô cùng sâu lắng và mộc mạc.
Chú Khánh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào một giọt sương, lòng ngập tràn sự thích thú. Nhưng vừa chạm nhẹ, giọt sương lập tức lăn tròn, rơi xuống, tan biến vào chiếc lá sen, không để lại dấu vết nào. Ngỡ ngàng và có chút tiếc nuối, chú nhìn quanh, và rồi như không cưỡng được, chú thử chạm vào vài giọt sương khác. Tất cả đều lăn tròn, rơi xuống, và biến mất, tựa như một phép màu bí ẩn của tự nhiên.
Đang khi còn ngắm nhìn, suy nghĩ về sự biến mất của những giọt sương ấy, chú nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau. Sư thầy đã đứng đó tự lúc nào, ánh mắt hiền từ nhìn chú với một nụ cười ấm áp. Thầy chậm rãi đến gần chú, ngồi xuống bên cạnh hồ sen, và rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Con có thấy điều gì từ những giọt sương ấy không?"
Chú Khánh cúi đầu, trả lời với giọng trầm tư: "Thưa thầy, con thấy thật tiếc khi chạm vào giọt sương, vì nó liền tan biến mất."
Sư thầy khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh dưới ánh nắng mai: "Giọt sương có đó, nhưng rồi cũng sẽ tan biến. Nó tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi trên lá sen. Cuộc đời chúng ta cũng như vậy, giống như giọt sương, đến rồi đi, tan biến mà không để lại dấu vết."
Chú Khánh chăm chú lắng nghe, lòng tràn ngập suy tư. Thầy nhẹ nhàng tiếp tục: "Trong giáo pháp của Đức Phật, cuộc đời được ví như giọt sương mai. Chúng ta có mặt ở đây trong một khoảnh khắc của thời gian vô tận, rồi lại tan biến. Mọi thứ đều là vô thường, không có gì là vĩnh cửu. Chúng ta chỉ có thể trân quý từng khoảnh khắc, bởi vì ngay khi ta nhận ra, nó đã tan biến rồi."
Nghe lời thầy, lòng chú Khánh như được khai sáng. Chú cảm thấy mọi việc xảy ra đều có ý nghĩa riêng, rằng sự tồn tại của những giọt sương, dù ngắn ngủi, nhưng vẫn mang lại vẻ đẹp cho cuộc sống. Mỗi buổi sáng, chúng được mặt trời chiếu rọi, được hiện diện trên những chiếc lá sen thanh khiết, rồi nhẹ nhàng tan biến mà không hề phàn nàn hay tiếc nuối.
Nhìn xuống mặt hồ, chú Khánh cảm nhận rằng ngay cả sự ngắn ngủi cũng có giá trị. Những giọt sương có mặt để làm đẹp cho đời, và cũng như chú, những giây phút bình yên trong chùa là khoảng thời gian quý giá để rèn luyện tâm mình, để tìm hiểu và sống với những chân lý. Không biết điều gì sẽ xảy đến ngày mai, nhưng chú biết mình phải trân trọng từng khoảnh khắc của hiện tại.
Sư thầy đứng dậy, đặt nhẹ bàn tay lên vai chú, khẽ nói: "Cuộc đời là như vậy, Khánh ạ. Hãy trân trọng giọt sương trong cuộc đời con, và hãy để mọi thứ đến và đi một cách tự nhiên. Chỉ cần ta có mặt, với sự tỉnh thức và lòng biết ơn, thì những giây phút ngắn ngủi ấy cũng sẽ trở nên vô cùng quý giá."
Chú tiểu Khánh ngước nhìn thầy, lòng dâng lên niềm hạnh phúc và sự an yên khó tả. Chú cúi đầu, chắp tay cảm ơn thầy đã mang đến cho chú một bài học sâu sắc về cuộc đời. Mỗi giọt sương đều là một lời nhắc nhở, rằng sự tồn tại không đo bằng thời gian, mà bằng giá trị của khoảnh khắc hiện tại.
Từ hôm đó, mỗi lần chú nhìn thấy những giọt sương trên lá sen, lòng chú tràn ngập một sự bình yên lạ thường. Chú không còn chạm vào những giọt sương ấy nữa, mà chỉ nhẹ nhàng ngắm nhìn và tận hưởng vẻ đẹp ngắn ngủi nhưng tinh khiết của chúng. Chú học cách chấp nhận và buông bỏ, biết rằng những gì đẹp nhất sẽ mãi mãi là những khoảnh khắc chú sống với sự tỉnh thức và an yên.