Tiếng chuông tỉnh thức
Tiếng Chuông Tỉnh Thức
Mỗi ngày chú Khánh đều dậy sớm để đánh chuông, âm thanh ngân vang khắp không gian yên bình của ngôi chùa. Những tiếng chuông nhẹ nhàng không chỉ thức tỉnh chú mà còn như lời nhắc nhở giúp tâm thức quay về hiện tại. Sư thầy dạy rằng tiếng chuông là biểu tượng của sự tỉnh thức, và sự tỉnh thức ấy giúp tâm trí an lạc. Chú hiểu rằng mỗi ngày sống với sự tỉnh giác là một ngày an yên.
-----------------------------------------------------------------
Mỗi buổi sáng trong chùa, khi ánh bình minh còn chưa lên rõ, chú tiểu Khánh đã thức dậy, đi nhẹ bước chân trên nền đá mát lạnh của chánh điện để chuẩn bị làm một công việc mà chú luôn yêu thích: đánh chuông chùa. Chú đã đảm nhận công việc này từ lâu, nhưng mỗi lần đánh chuông, chú đều có một cảm giác thiêng liêng khó tả. Âm thanh từ chuông chùa như lời nhắc nhở dịu dàng, đánh thức vạn vật khỏi giấc ngủ dài, gọi chúng trở về với khoảnh khắc hiện tại.
Chú Khánh đứng lặng yên, tay đặt lên thân chuông lạnh, một cảm giác thanh tịnh tràn qua tâm hồn chú. Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, mọi thứ trong chùa dường như trở nên yên lặng và huyền bí. Chú nhắm mắt, hít thở sâu, lòng dâng lên niềm kính trọng đối với âm thanh sắp vang lên từ chiếc chuông lớn.
Chú Khánh giơ dùi chuông lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát gõ vào mặt chuông. Một tiếng vang ngân dài, lan tỏa ra khắp không gian, len lỏi qua những tán cây, mái chùa và bay xa khỏi những bức tường đá xưa cũ. Âm thanh trầm ấm ấy như chạm vào trái tim của tất cả những ai đang lắng nghe. Chú biết rằng không chỉ là một âm thanh, tiếng chuông này mang ý nghĩa của sự tỉnh thức, sự trở về với bản thân và những gì quý giá trong hiện tại.
Khi tiếng chuông đầu tiên vừa dứt, chú lại gõ tiếp lần nữa, tạo nên một chuỗi âm thanh đều đặn, nhịp nhàng. Mỗi tiếng chuông như một lời nhắc nhở, một thông điệp từ sự giác ngộ. Sư thầy từng bảo rằng, tiếng chuông là tiếng gọi con người quay trở lại với tâm trí tỉnh thức, không còn bị cuốn theo những lo toan, vướng mắc của cuộc sống. Mỗi tiếng chuông là lời khuyên bảo, hãy buông bỏ, hãy sống với chính mình và cảm nhận lòng an yên từ bên trong.
Sau khi hoàn thành công việc, chú Khánh vẫn đứng yên, cảm nhận âm thanh ngân nga đang dần tan biến trong không gian. Bất chợt, sư thầy tiến đến gần chú, từ tốn nói: “Khánh này, con có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để lại điều gì cho đời sau khi mình ra đi không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến chú ngẫm nghĩ. Chú đáp, “Thưa thầy, con chưa nghĩ tới điều đó. Con nghĩ cuộc sống của con ở đây, mỗi ngày làm những việc nhỏ nhặt, có lẽ cũng không tạo nên gì to tát.”
Sư thầy mỉm cười, nhìn xa xăm về phía ngọn núi mờ ảo trong làn sương sớm, giọng thầy ấm áp nhưng sâu sắc: “Con biết không, tiếng chuông chùa cũng như hành động của chúng ta. Dù chỉ là một âm thanh, nhưng nếu nó xuất phát từ sự tỉnh thức, nó sẽ lan tỏa và chạm đến lòng người. Mỗi khi con đánh chuông, những người trong làng nghe thấy đều nhớ đến sự bình an và lòng từ bi mà nhà chùa gửi gắm. Chúng ta sống không phải chỉ cho mình, mà còn để mang lại chút bình yên cho người khác.”
Chú Khánh lặng người. Những việc mà chú luôn cho là nhỏ bé, như việc đánh chuông mỗi sớm, giờ đây bỗng mang một ý nghĩa lớn lao hơn. Chú nhìn lại mình, nhận ra rằng chính những hành động tưởng chừng tầm thường hàng ngày ấy lại có thể tạo nên sự lan tỏa của lòng từ bi và an nhiên đến người xung quanh.
Sư thầy tiếp tục, “Tiếng chuông là tiếng gọi về sự tỉnh thức. Khi tâm hồn ta an yên, mọi hành động dù nhỏ nhất cũng có thể trở thành bài học cho người khác. Con đánh chuông mỗi ngày, đó không chỉ là một công việc. Đó là cách con nhắc nhở chính mình và người khác rằng cuộc sống là hiện tại, rằng mỗi phút giây đều là quý giá.”
Chú Khánh gật đầu, trong lòng tràn ngập niềm xúc động. Chú đã bắt đầu hiểu rằng đánh chuông không chỉ đơn thuần là một công việc trong ngày. Mỗi tiếng chuông là một lời nhắc nhở, là cách chú đóng góp cho sự bình yên của người khác. Chú cảm nhận sâu sắc rằng, qua mỗi hành động nhỏ, chú có thể thực hành lòng từ bi, lan tỏa sự bình an, ngay cả khi không trực tiếp gặp mặt ai.
Từ hôm đó, mỗi khi cầm dùi chuông lên, chú Khánh đều lặng lẽ thầm cầu nguyện cho lòng mình thêm bình yên, cho mọi người xung quanh cũng được hưởng sự an lạc. Tiếng chuông ngân vang lên trong bầu trời sớm mai, mang theo niềm hy vọng và lòng yêu thương. Chú biết rằng dù là một chú tiểu nhỏ bé, chú vẫn có thể góp phần vào dòng chảy của sự giác ngộ và tỉnh thức.
Thời gian trôi qua, nhiều người trong làng nghe tiếng chuông mỗi sáng và đã cảm thấy lòng mình thanh tịnh hơn. Họ bắt đầu đến chùa, ngồi tĩnh tâm và lắng nghe từng tiếng chuông ngân, như một phần của sự an yên trong cuộc sống đầy lo toan. Chú Khánh, dù không trực tiếp nhìn thấy, cũng cảm nhận được sự lan tỏa của lòng từ bi và bình an mà tiếng chuông mang đến.